Sương mù dày đặc đến mức mặt trời mọc không nhìn thấy được.

Yến Vi Sí tắm rửa xong liền đi vào sân, hỏi trưởng thôn đang ngồi dưới mái hiên khuấy nồi: "Có bột mì không?"

Lúc này trời vẫn còn âm u, trưởng thôn nhìn thấy cậu liền có chút sững sờ.

Trời đã dần sáng mà Tiểu Vụ vẫn còn chưa thức dậy nữa!?

“Có ngay, có ngay”. Bác gái bưng một hũ khoai sọ nhỏ từ hầm rượu ngoài nhà lên: “Tôi mới mua 20 cân bột, còn tươi luôn đấy, ông muốn tôi đưa cho ông phá men cũng có luôn đấy."

Yến Vi Sí đi vào nhà bếp: "Cháu sẽ làm một ít bánh bao hấp."

Bác gái nhìn chồng đầy hoài nghi, còn biết đi làm bánh bao nữa, thằng bé này ngoan thật đấy!

Trong bếp có gas hóa lỏng nhưng hai vợ chồng già chỉ dùng khi con cái về, họ thường đốt nồi to, vì củi cháy sẽ nấu thơm hơn.

Đêm qua đốt nồi lớn, sáng nay cũng như vậy, gạo vo sạch đã cho vào nồi, thêm nước, chỉ còn thiếu khoai là đã có thể nướng được rồi.

Bác gái vừa phủi bùn trên củ khoai sọ, vừa liếc mắt nhìn chàng trai nhào bột.

Cách làm khá ổn, cũng làm không ít bánh.

Bác gái nghĩ đến hai đứa con rể úp ngược chai đựng dầu của mình, bà càng tức giận hơn, bà rửa sạch củ khoai sọ, cắt đôi rải lên cơm, sau đó xúc lên.

Củi lửa nổ lách tách cháy trong miệng nồi, không bao lâu sau, hơi nóng từ nắp nồi bay ra.

Yến Vi Sí lên men bột, bóc ra từng miếng có kích thước giống nhau, vo thành từng viên, bác gái nhìn trộm chúng từ lâu đã kịp thời đưa chiếc nồi hấp và chỉ cậu cách sử dụng.

"Cầm lấy hai tay cầm bên nồi thế này, sau đó khiêng cai nồi đặt lên đây." Bác gái chỉ vào miệng bếp lò rồi mới để ông chồng xúc cái nồi lớn: "Đừng để nước cạn nhiều quá, để lửa lớn nấu khoảng hai mươi phút là được."

Đây là lần đầu tiên trong đời Yến Vi Sí đốt củi, lông mày gần như chẳng còn thấy đâu, ngón tay bị kẹp đốt gây phồng rộp.

Bác gái nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi: “Hay là để bác làm cho."

“Không cần đâu ạ.” Yến Vi Sí từ chối lòng tốt của bác gái, chống tay nhìn ngọn lửa màu cam đang nhảy nhót, khép hờ mắt có vẻ ngái ngủ: “Đừng nói cho anh ấy biết.”

Bác gái thầm nghĩ trong đầu thằng bé này không thể che giấu niềm đam mê của mình.

Lúc Trần Vụ thức dậy, đối với xưng hô từ miệng của hai người già Yến Vi Sí không phải là người yêu của Trần Vụ nữa mà là Tiểu Yến.

Những chiếc bánh hấp tròn trịa vừa lấy ra khỏi khuôn, vừa mềm mại vừa thơm phức.

Ánh mắt Trần Vụ rơi vào đôi bàn tay băng bó của Yến Vi Sí: "Sao lại bị thương vậy?"

“Bị trầy xước một chút thôi.” Yến Vi Sí đưa cho anh một cái bánh bao: “Mau ăn đi.”

Trần Vụ nhận lấy, mơ hồ còn nhìn sang bác gái.

Ngoài dự kiến, bác gái bắt gặp ánh mắt trong veo trầm tĩnh của Tiểu Vụ, miếng khoai lớn đột nhiên mắc nghẹn trong cổ họng, bác gái khó nhọc nuốt xuống, sau đó còn xua tay tỏ vẻ bản thân không sao cả.

Trần Vụ đặt bánh bao hấp trở lại đĩa và nắm lấy tay Yến Vi Sí để kiểm tra.

Khuôn mặt Yến Vi Sí  khẽ co giật: "Nóng quá."

Trần Vụ cau mày: "Xử lý rồi."

“Trong như một quả bóng.” Yên Vi Sí trầm giọng nói: “Đừng chọc cười mọi người.”

Trần Vụ không để ý người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ muốn làm theo ý mình, kéo Yến Vi Sí rời khỏi bàn ăn: "Trở về phòng khử trùng đi."

Bị Trần Vụ kéo đi một cách lười biếng, Yến Vi Sí ném một nụ cười bất lực cho hai người lớn tuổi.

Bác gái thu dọn chiếc khăn vải cũ quấn trên đầu mình, húp một ngụm cháo nói: "Trước đây Tiểu Vụ cũng từng vì anh trai mà lo lắng như vậy."

"Ăn cháo cũng để bị sặc." Trưởng thôn lên tiếng trách mắng bà, thái độ của ông đối với Minh Xuyên quyết định bởi thái độ của Tiểu Vụ đối với Minh Xuyên.

Người của Minh Xuyên vô tình làm họ bị thương, đập phá đồ đạc trong ngôi nhà nơi rừng núi, sau đó chạy về xin lỗi và giải thích nguyên nhân sự việc, cũng không thấy nói gì liên quan gì đến việc bồi thường hay đưa thuốc bổ.

Bác gái tự biết mình đuối lý nhưng vẫn nói: "Tôi cũng chưa đề cập chuyện này trước mặt Tiểu Vụ."

Trưởng thôn không tiếp tục mắng bà nữa, ông bình tĩnh lại bưng bánh bao cho bà: "Ăn khoai sọ thì ăn khoai sọ, liếc nhìn lung tung cái gì, có ngày ăn khoai sọ nghẹn chết."

Bác gái biết ông đây là đang quan tâm đến mình nên cũng không đâm chọc ông nữa: “Năm sau trồng súp lơ đi, bắp cải trắng mang đi làm mì núi”.

Sau khi ăn một miếng bánh bao lớn, bác gái nói: “Ngon quá đi mất.”

"Không phải tất cả bánh hấp đều trông thế này sao." Trưởng thôn nói.

Bác gái có một cái lọc, nhưng bác gái cảm thấy nó ngon hơn những lần khác, bác gái liền thở dài: "Tiểu Vụ thích ăn mì, cho nên Tiểu Yến mới học làm mì đấy."

"Nào có ai ngu ngốc như vậy, Tiểu Yến đối xử rất tốt với Tiểu Vụ, điều đó có nghĩa Tiểu Vụ cũng đối xử rất tốt với nó." Trưởng thôn vừa nói vừa nghĩ về Minh Xuyên.

Thật tội nghiệp cho hai anh em.

Nhìn thấy hai đứa trẻ trở về, Nhị trưởng lão vội vàng ngừng nói.

Bánh hấp vẫn còn nóng hổi, ​​trứng vịt muối chưa ăn nên để nguyên luôn.

Trần Vụ đưa cho mỗi cặp vợ chồng già một miếng trứng vịt muối, anh ngồi xuống và bẻ một nửa chiếc bánh bao cho Yến Vi Sí.

“Em không ăn đâu.” Yến Vệ Sí nói.

Trần Vụ vào bếp bưng ra một bát đựng đường trắng, ấn nửa cái bánh bao hấp vào trong đó, cuộn tròn lại: "A Sí, bây giờ có thể ăn rồi."

Yến Vi Sí lấy lòng bàn tay che mặt và quay đầu sang một bên, từ khi đến đây cậu chưa chạm vào đường trắng, bởi vì cậu sợ bị coi là một đứa trẻ.

Kết quả lại là quá ngon, thật khiến Yến Vi Sí không biết nên khóc hay nên cười.

"A Sí." Trần Vụ kéo lấy áo khoác của cậu.

Yến Vi Sí buông tay và quay đầu lại: "Hiểu rồi."

Cậu miễn cưỡng cắn một miếng bánh bao dính đầy đường rồi nuốt xuống họng.

Không quan tâm gì nữa hết.

Yến Vi Sí ăn thêm vài miếng, cũng tự mình nhúng đường ăn.

Nhị trưởng lão ngẩn người hồi lâu, trong bánh bao cũng có đường, lúc ăn còn cần phải nhúng thêm một lớp đường.

Họ đều đồng thanh nghĩ rằng cháu trai nhỏ cũng sẽ ăn như vậy.

Mặt trời ló dạng vào buổi trưa, Trần Vụ đưa Yến Vi Sí vào núi để đốt giấy, dọc đường luôn có thể nhìn thấy ông lão lấy xúc xích, thịt xông khói và thịt gà để phơi khô trên cọc tre, treo thành một hàng dài, tất cả đều được ngâm ướp cho trẻ em.

Cải trong ruộng giống như lính gác, hết hàng này đến hàng khác trồng rất đầy, vặn lên một cái là lấy được cả một cây.

Yến Vi Sí giơ máy ảnh lên để chụp ảnh bắp cải, một lúc sau, một đàn chim có bộ lông đỏ, giống như một bức tranh, xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Cậu chưa nhìn thấy bao giờ, thế là giơ lên chụp vài tấm.

Đi thêm một đoạn, hai người họ thấy một người chăn gia súc.

Yến Vi Sí tươi tắn nói: "Chụp cho em vài tấm ảnh với mấy con bò đi."

Trần Vụ nhanh chóng chụp cho cậu vài bức.

Gặp mấy con sóc đang chơi trốn tìm, Yến Vi Sí còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trần Vụ đã ngay lập tức giơ tay ra, chỉ còn đợi cậu tạo dáng.

Yến Vi Sí tìm thấy một hạt dẻ giữa những chiếc lá thông trên

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play