Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 41


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha 

Gia Thược cũng giống như các trường quý tộc khác, bao gồm quan nhị đại* và phú nhị đại**, trường học chia làm hai phe phái, một loại là xuất thân thế gia có nội tình thâm hậu gốc rễ phức tạp, bất kể là do vợ chính cống sinh ra hay là tiểu tam sinh ra, mặc dù được điều đến đây cũng không hẳn là thuộc dạng ăn chơi sa đọa, mà là bề ngoài nhìn thì nước chảy mây trôi nhưng sau lưng lại nằm gai nếm mật phải tự mình trông cậy vào tương lai, hai là thổ hào nhà giàu mới nổi thích hưởng thụ thích tiêu tiền thù mục tiêu chính là chơi, nhóm người kia thành lập câu lạc bộ chiến đấu tự do, khai giảng chưa đầy một tuần đã đánh chết hai người.

* Quan nhị đại: Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.

** Phú nhị đại: Là từ chỉ con cái của những nhà giàu có ở Trung Quốc

Bởi vì câu lạc bộ kia, Yến Vi Sí bị hủy dung. Một vết rách gây ra do vũ khí sắc bén, kéo dài từ đuôi mắt bên trái đến tận mang tai.

Cậu không xử lý, chỉ mang theo ba lô đến bãi đậu xe tìm BYD, một nửa khuôn mặt đầy máu.

Trần Vụ hoảng hốt cầm hộp khăn giấy, thoáng cái rút ra hơn mười tờ đi che vết thương không ngừng chảy máu của Yến Vi Sí: “A Sí, ấn vào, hiện tại tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

Lòng bàn tay Yến Vi Sí che mu bàn tay anh, hoàn toàn bao phủ.

Trần Vụ: “Tôi bảo cậu ấn giấy, không phải ấn tay tôi.”

Yến Vi Sí nặng nề mà thở dài: “Tôi rất đau.”

Cho nên phản ứng chậm chạp tư duy không theo kịp là bình thường.

“Vậy cậu kiên trì một chút, chịu đựng một chút, tôi sẽ cố gắng lái nhanh hơn một chút.” Trần Vụ cẩn thận rút tay ra, nhanh chóng khởi động xe.

Chiếc xe phóng ra ngoài với một vòng cung gọn gàng và đẹp mắt hơn bình thường.

Trần Vụ lần đầu tiên lái xe mà không chớp mắt, anh liên tiếp quay đầu nhìn Yến Vi Sí, trong ánh mắt sau thấu kính tràn đầy lo lắng: “A Sí, sao cậu lại bị người ta đánh thành như vậy…”

Yến Vi Sí ấn giấy lên vết thương dần dần chảy ra màu đỏ tươi, cậu đi đường tắt đến bãi đỗ xe, nhưng vô tình đụng phải đám người trong câu lạc bộ kia đang chơi, cái người làm cậu bị thương kia thấy rõ là cậu, sau đó cậu nhanh chân bỏ chạy.

“Không phải cậu bảo là lên đại học sẽ từ bỏ bạo lực, sẽ khiêm tốn sao?” Yến Vi Sí trên người toàn mùi máu tanh, thần sắc có vài phần mệt mỏi.

Trần Vụ muốn nói lại thôi: “Người khác đánh cậu, cậu chắc chắn sẽ đánh trả a.”

Đôi chân dài Yến Vi Sí uốn cong trước ghế ngồi không quá rộng rãi: “Một khi đã đánh trả thì không thể thu tay lại.”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Vậy cũng không thể đứng đấy cho người ta đánh được.”

Yến Vi Sí liếc nhìn anh một cái, đau lòng?

“Miệng vết thương không nông, cũng may không tổn thương đến mắt.” Trần Vụ tự nhủ: “Không sao đâu, A Sí cậu không cần sợ, chúng ta đến bệnh viện khâu lại trước, về tôi sẽ bôi thuốc cho cậu, sẽ không để lại sẹo.”

“Để lại thì để lại, không sao cả.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ hai tay xoay vô lăng, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có thể không sao cả được, vậy thì không dễ nhìn.”

Yến Vi Sí: “...”

Xuất hiện ảo giác?

Yến Vi Sí nghiêng người, híp mắt nhìn chằm chằm người lái xe: “Tôi bị hủy dung, cho nên không còn là một chàng trai hấp dẫn trong giới đồng tính nữa à?”

Lông mi Trần Vụ run rẩy.

Yến Vi Sí coi thường: “Thiển cận.”

Trần Vụ ôn nhu nói: “Diện mạo kia khẳng định cũng là một trong những tiêu chuẩn.”

Yến Vi Sí cười nhạo một tiếng: “Nhìn không ra, anh lại là thành viên của hiệp hội ngoại hình.”

“Thật ra tôi cũng rất chú ý đến nội tâm.” Trần Vụ ngượng ngùng.

Yến Vi Sí ném đống giấy nhuộm đầy máu kia đi, rút tờ mới che miệng vết thương, cảm thấy hơi nhàm chán, tìm đốn phân yêu đương lúc trước.

Cậu ngẫm lại liền tức giận, dùng bàn tay sạch sẽ kia nhéo lỗ tai Trần Vụ.

“A Sí, cậu đừng lộn xộn.” Trần Vụ vội vàng nói: “Máu không ngừng chảy, dính đầy lên quần áo cậu kìa.”

“Hơn nữa tôi đang lái xe, không an toàn.” Trong giọng nói của anh có một chút nghiêm túc bình thường hiếm gặp.

“Không phải bây giờ xe đang dừng ở ngã tư sao?” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ nhìn đèn giao thông, nhỏ giọng nói: “Nghe lời tôi, được không?”

Yến Vi Sí mặt nóng lên, cậu rút tay trở về.

Thật khó chịu.

Nửa sau liền không di chuyển nữa.

Ở bệnh viện xếp hàng không bao lâu, Yến Vi Sí đã phải khâu hơn mười mũi cho vết thương của mình.

Trần Vụ nhìn danh sách bác sĩ kê đơn: “Tôi đi lấy thuốc, cậu đi rửa sạch máu trên mặt đi.”

“Về rồi tắm.” Yến Vi Sí lấy từ trong túi áo ra một cái khẩu trang đeo vào, che đi một phần vết máu.

“Vậy được rồi.” Trần Vụ vừa đi vừa quay đầu lại, bộ dáng rất không yên tâm.

Yến Vi Sí không thể nhịn cười: “Anh đang chăm sóc con trai à?”

“Sợ sợ cậu bị chóng mặt, chảy nhiều máu như vậy.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí vươn bàn tay không dính máu kia tới trước mặt anh.

Trần Vụ khó hiểu.

“Không phải lo lắng sao, vậy sao còn không dắt tôi?” Yến Vi Sí đưa tay tới gần hơn: “Nhanh lên.”

Bệnh viện tấp nập người ra vào, đầy mùi của cái chết và cuộc sống mới.

Trần Vụ nắm lấy cổ tay Yến Vi Sí.

“Người lớn dắt trẻ con đều là nắm tay, đừng làm cho có lệ như vậy chứ?” Yến Vi Sí được một tấc tiến một thước.

Trần Vụ khó xử: “Cậu đã học đại học rồi, trưởng thành rồi.”

Cổ họng Yến Vi Sí giật giật, là chín.

Chín.

Sau khi trở về, Yến Vi Sí vào toilet rửa sạch vết máu, Trần Vụ ngồi ở rạp chiếu phim gửi địa chỉ cho trưởng thôn, lại gọi qua, nói vài loại dược liệu đặc thù và  vị trí cụ thể, cùng với phương pháp đóng gói: “Sáng mai bác đào ra, gửi cho cháu.”

Trưởng thôn đang ngồi trước nhà hóng mát, ông cũng không hiểu mấy thứ đó dùng để làm gì, chỉ vội vội vàng vàng chạy về phòng tìm quyển sổ nhỏ, rất tỉ mỉ nhớ lại, lập tức không nhớ ra chữ viết như thế nào liền dùng bính âm thay thế.

“Tiểu Vụ a, mấy thứ cháu muốn đều là rễ lá, có phải phơi khô xong mới gửi lên không?” Trưởng thôn hỏi.

Trần Vụ nói: “Không thể phơi nắng, phải tươi mới.”

Trưởng thôn cọ đầu bút chì thô lên vách tường: “Thời tiết này, trên đường ngột ngạt có thể bị thối hay không?”

“Không, bác làm theo phương pháp của cháu sẽ không thối, bác hãy xử dugnj hậu cần nhanh nhất.” Trần Vụ tháo kính xuống, tay chống trán, đầu ngón tay nắm lấy một vài sợi tóc.

Trưởng thôn trả lời: “Ừ ừ!”

Tiếng côn trùng trong thôn vang lên mà sống động, trưởng thôn vừa xác nhận nội dung trong sổ, vừa nói: “Đúng rồi Tiểu Vụ, lúc trước không phải bác nói muốn gửi cà chua, bắp ngô, đậu xanh rau mận khô cho cháu sao, vẫn luôn chờ địa chỉ của cậu, lần này dứt khoát gửi hết lên cho cháu, cháu thấy được không.”

“Có thể.” Trần Vụ nói: “Bác cứ gửi lên cháu sẽ trả tiền.”

Trưởng thôn không ít lần gửi thức ăn cho mấy đứa nhỏ, ông hiểu được ý tứ trả câu tiền tiền kia, vội nói: “Bác sẽ trả tiền trực tiếp, không đáng bao nhiêu.”

“Vậy cũng được.” Trần Vụ nói: “Làm phiền bác rồi.”

“Sao còn khách khí với bác?” Trưởng thôn cảm thấy Tiểu Vụ rất coi trọng thứ ông gửi, ông cũng thấy vui, tính toán lát nữa liền vào núi đào: “Bác thấy cháu đã tới thành phố lớn, có phải đổi số điện thoại kh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp