Công việc của Trần Vụ ở trường trung học dạy nghề Tây Đức rất thoải mái, trong trường học không ai biết anh và Yến Vi Sí quen biết nhau, còn ở cùng một chỗ.
Liên tục nắng suốt mấy ngày, đài truyền hình nhắc nhở cảnh báo sắp có bão tuyết, Trần Vụ trước khi đi làm chuyển hết bàn ăn cùng bàn làm việc trong phòng đến trước cửa, ôm hai tấm chăn ra trải lên trên phơi nắng, anh nhìn sắc trời, quay đầu liền trở về phòng, lấy chiếc áo khoác thể thao màu lam của Yến Vi treo trên cột giường.
Trần Vụ theo thói quen vò tay áo và cổ áo khoác bằng xà phòng, đặt vào trong chậu vò vài lần, lại xách áo khoác lên, kiểm tra các góc trong ngoài.
Ngay khi anh chuẩn bị nhét áo khoác vào máy giặt, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, lập tức đưa lên trước mắt xác nhận.
Có hai chữ cái trong túi bên trái của áo khoác.
Khâu vào, HQ.
Màu sắc của sợi chỉ gần như giống hệt áo khoác, mắt thường căn bản nhìn không ra, chỉ có thể cảm nhận được một chút dấu vết mũi kim rất nhỏ thông qua đầu ngón tay.
Còn phải nhạy cảm với xúc giác mới có thể bắt được.
Trần Vụ lau sạch mấy giọt bọt xà phòng trên túi, chụp ảnh chữ cái gửi cho Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí đã đến trường, lúc này đang nằm sấp trên bàn học ngủ thì bị đánh thức, mặt cậu âm trầm mở wechat, còn chưa kịp tức giận, giọng nói của Trần Vụ liền gửi tới.
Đây là lần đầu tiên Trần Vụ tạm trú tới nay, sự tức giận của Yến Vi Sí bị tia cổ quái đè xuống, cậu lấy tai nghe từ ngăn bàn ra đeo vào, nghe thấy giọng nói thanh niên nhạt nhẽo đến cực kỳ bình thường.
“Bạn học Yến, tôi nhìn thấy cái này trong túi áo khoác của cậu.”
“Cậu có biết không?”
Yến Vi Sí xem hình ảnh, lúc cậu chơi bóng sẽ cởi áo khoác, vứt linh tinh khắp nơi, không biết có thêm thứ này từ khi nào.
Chỉ có chuyện này, cũng đáng lên tiếng à.
Yến Vì Sí tháo tai nghe ném về chỗ cũ, đồng phục học sinh bịt kín đầu, tiếp tục ngủ giấc ngủ trong lồng của mình.
Một lát sau, mặt cậu không chút thay đổi đứng lên, nhập hai từ vào hộp chat.
Yến Vi Sí: [Không biết.]
Trần Vụ rất nhanh liền trả lời: [Cái này chính là thêu trộm… Khó trách lại dùng chỉ cùng màu… HQ là bạn học nào của cậu vậy?]
Yến Vi Sí: [Tôi không cần biết đấy là ai, anh gỡ mấy chữ đó ra đi.]
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động của cậu lại có tin nhắn.
Trần Vụ: [Chỉ quá mỏng, không dễ gỡ, tôi sợ làm hỏng áo của cậu.]
Yến Vi Sí: [Hỏng cũng không cần anh bồi thường.]
Hai chân cậu không được tự nhiên khuỵu xuống dưới gầm bàn, vừa không để ý là có thể đẩy cả bàn học lên, duỗi ra cũng không được.
Tự học sớm, cả đám nằm sấp trong lớp, không thì về nhà ngủ.
Trong lúc Yến Vi Sí uống một ngụm nước, phía dưới tin nhắn cậu gửi liền nhiều hơn một đoạn dài.
Trần Vụ: [Rất khó gỡ, thật sự rất khó gỡ, mắt tôi đều hoa hết lên rồi, hay là không làm nữa, dù sao nếu tôi không nói, cậu cũng không phát hiện ra, vẫn mặc áo khoác có thêm chữ cái. Không mất mát gì cả.]
Yến Vi Sí: [Vậy anh quay ngược thời gian lại năm phút trước, làm lại từ đầu, đừng nói với tôi.]
Trần Vụ [....]
Yến Vi Sí: [Đừng lười thay tôi, gỡ sạch sách cho tôi, tan học về tôi sẽ kiểm tra, còn sót sợi nào tôi bắt anh ăn đấy.]
Trong khung chat không có động tĩnh.
Yến Vi Sí nhét điện thoại di động vào gầm bàn, số người ôm tâm tư sau lưng cậu nhiều vô số kể, quanh năm đều như thế, không đáng để cậu phí thời gian đi xử lý, lần này cậu lại sinh ra vài phần phiền chán, tính toán tìm cơ hội giết gà dọa khỉ.
Hàng chữ cái kia cuối cùng vẫn biến thành một đống sợi chỉ vụn, cùng với những thứ rác rưởi khác, bị Trần Vụ ném vào thùng rác.
Trần Vụ khóa cửa lại, đạp xe đến trường trung học dạy nghề Tây Đức. Rảnh rỗi cả buổi sáng, anh làm nóng hộp cơm mang theo trong lò vi sóng, cơm còn chưa ăn đã nhận được điện thoại.
Trong ống nghe là giọng nói ôn nhuận của Tịnh Dương: “Sư đệ, đệ ở chỗ Tiểu Yến thế nào?”
“Cực kỳ tốt.” Trần Vụ cầm thìa sắt khuấy động đồ ăn trong hộp cơm.
“Huynh đã nói lo lắng của đệ là thừa mà, đệ còn không tin, lo lắng cậu ấy không cho đệ ở nhờ.” Tịnh Dương thở phào nhẹ nhõm: “Đứa nhỏ kia trọng tình nghĩa, biết mấy năm nay đệ vẫn luôn nhớ kỹ nó, sẽ nhớ thương quá khứ, tuổi cậu ấy còn nhỏ, tính tình lại quật cường, có đôi khi có thể sẽ không dễ thân cận, nhưng trong lòng nhất định có để tâm đến đệ…”
Trần Vụ nghe, ngẫu nhiên cười một cái biểu thị sự đồng ý và chờ mong của mình.
“Sư đệ, đệ có phải gánh vác việc nhà hay không?”
“Chỉ nấu cơm quét nhà, không có gì cả.” Trần Vụ múc một thìa đồ ăn nóng hổi ăn hết, giọng nói không rõ nói: “Đệ không bận, lại lớn hơn cậu ấy mấy tuổi, có thể làm nhiều hơn một chút, hẳn là được.”
“Tính tình thích chăm sóc người khác này của đệ a…..” Tịnh Dương đối xử với Trần Vụ không giống những người khác, sẽ có chút cằn nhằn của những người ba người mẹ truyền thống, một thân áo cà sa cam nguyện vì anh mà dính chút hồng trần, không cho rằng là đang quấy nhiễu phật môn tu hành. Bọn họ mất liên lạc nhiều năm, tháng trước dưới cơ duyên xảo hợp mới gặp lại, lại không cảm thấy như bị chia lìa.
Trần Vụ ăn cơm xong, cuộc điện thoại vẫn còn tiếp tục, ai có thể nghĩ đến trụ trì chùa Thiền Minh nổi tiếng bốn biển lại nói nhiều như vậy, lan man dài dòng, từ nhỏ như cơm áo gạo tiền, đến lớn như kế hoạch cuộc sống lý tưởng, cái gì cũng quan tâm.
“Sư huynh, có xe bên ngoài muốn vào trường, đệ phải đăng ký một chút, tạm thời không nói nữa, khi nào rảnh rỗi đệ sẽ đến thăm huynh.”
“Vậy đệ phải nhanh lên một chút, giữa tháng này ta muốn đi du lịch.”
“Hả….” Trần Vụ kinh ngạc nói: “Trời lạnh như vậy lên đường sẽ rất vất vả, không thể chờ đến khai xuân mới xuất phát sao?”
Tịnh Dương ôn nhu cười rộ lên: “Mùa đông khắc nghiệt nhất định không tốt? Đầu xuân thì nhất định sẽ tốt sao?”
Trần Vụ ngây người một lúc, Tịnh Dương đã nói lời tạm biệt với anh, anh ngồi yên hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: “Người tu hành quả nhiên có trí tuệ siêu phàm, sớm biết khi còn bé đã không hoàn tục rồi.”
Hoàn tục có cái gì tốt sao, không có.
Dự báo thời tiết rất chuẩn, cuối tháng thật sự tuyết rơi, ô của Trần Vụ đụng phải người, nói một tiếng xin lỗi liền chui vào siêu thị.
Trong siêu thị có hơi nhiều người, Trần Vụ kéo giỏ đi xếp hàng trả tiền, anh không yên lòng suy nghĩ sự tình, không chú ý tới chung quanh có tiếng thì thầm, khi xếp hàng đến lượt anh, bóng dáng cao lớn của quầy thu ngân khiến anh ngây ngốc.
Yến Vi Sí mặc quần áo làm việc màu xám, trên đầu đội mũ vàng nhỏ, khó giấu được khí chất kiêu ngạo, cậu không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Trần Vụ choáng váng xách giỏ lên, lấy đồ bên trong ra.
“Túi?” Yến Vi Sí lần lượt quét mã QR.
“Không cần, không cần, tôi có mang theo.” Trần Vụ lấy từ trong túi áo bông ra một cái túi nilon nhăn nhúm, anh phất phất mới phát hiện bị thủng một cái lỗ, nhiều ánh mắt khác thường tụ tập trên người anh, anh bình tĩnh thắt nút cho lỗ thủng, đem đồ trên quầy bỏ vào trong. Đặt những cái nặng xuống, đặt những cái dễ bị nát sau cùng.
Yến Vi Sí chê Trần Vụ làm chậm, trực tiếp cầm lấy túi, nhét lung tung vào cho anh.
Trần Vụ ở bên ngoài siêu thị tìm một chỗ ngồi xổm, Yến Vi Sí vừa đi ra, anh liền kéo cái chân tê cứng nghênh đón.
Yến Vi Sí nhìn thấy anh, cau mày: “Sao anh lại ở đây?”
“Chờ cậu cùng nhau trở về.” Trần Ngũ thở ra hơi trắng.
Yến Vi Sí liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt xanh xao của anh, thật ngu ngốc.
Trần Vụ giơ ô lên, chạm vào đỉnh đầu Yến Vi Sí: “Bây giờ tan làm rồi à?”
Yến Vi Sí đút hai tay vào túi áo khoác, cậu khom lưng, bước đi chậm rãi, mí mắt rũ xuống, đôi mắt hơi xanh, cả người tràn ngập cảm giác chán chường và lười biếng.
Trần Vụ thấp hơn cậu một chút, anh cố gắng nâng chiếc ô lên, nhưng vẫn cố gắng che chắn cho cậu khỏi gió và tuyết.
Không gian dưới ô không được rộng rãi cho lắm, nếu đi 2 người thì không tránh khỏi vai kề vai, tay chạm tay, quay đầu lại hơi thể có thể giao hòa.
Yến Vi Sí đẩy chiếc ô của Trần Vụ ra: “Tự che đi.”
Trần Vụ đứng vững, anh treo chiếc túi trong tay lên cán ô, khi sắp đến ngã tư, anh đột nhiên nói: “Không ngờ cậu lại đi làm thêm.”
Yến Vi Sí dừng lại, đặt tay lên bật lửa và châm thuốc.
Trần Vụ do dự nói: “Bạn học Yến, trong nhà của cậu…”
Mặt ô đột nhiên bị hai ngón tay cầm lấy, vừa nhấc lên, gió tuyết thổi đến trên mặt cùng trước mắt, bao trùm trong miệng một ngụm khói cay xè, anh nhịn không được ho khan một tiếng, phía trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Cất cái sự tò mò đó đi, khỏi cần quan tâm đến sổ hộ khẩu nhà tôi.”
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Trần Ngũ cúi đầu trốn dưới ô, nhẹ giọng nói: “Bạn học Yến, giai đoạn học sinh quan trọng nhất chính là học tập, sau này có thể kiếm tiền, đừng ném dưa hấu đi nhặt hạt mè.”
Yến Vi Sí khinh thường nói: “Canh gà không ăn như bánh ngọt à, tất cả đều phải nhai.”
Trần Ngũ xấu hổ ho khan vài tiếng: “Có khó khăn gì có thể nói cho tôi biết, nói không chừng tôi có thể giúp cậu.”
Yến Vi Sí ló đầu dưới chiếc ô của Trần Vụ, hàng mi dày hơi ướt.
Cậu nhìn chằm chằm vào Trần Vụ, làn khói giữa những ngón tay cậu bốc lên, những bông tuyết mịn trên vai cậu lại tan chảy.
Trần Ngũ bị cậu nhìn chằm chằm có chút dựng tóc gáy: “Làm sao, làm sao vậy?”
“Tôi đang nhìn xem anh có nhổ xá lợi* ra khỏi miệng hay không.” Yến Vi Sí nói.
*Xá-lị hay xá-lợi (tiếng Phạn: शरीर sarira; chữ Hán: 舍利) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Trong kinh Đại Bát Niết Bàn thì xá-lị của Đức Phật còn được gọi là dhātu. Xá-lị được lưu giữ với mục đích để tỏa ra 'phước lành' hoặc 'ân sủng' (tiếng Phạn: adhiṣṭhāna) trong tâm trí và kinh nghiệm của những người có liên hệ với nó. Xá lị cũng được tin có khả năng xua đuổi tà ác trong truyền thống Phật giáo Himalaya. (Nguồn wikipedia)*
Trần Vụ: “....”
Yến Vi Sí ngồi xuống ghế chờ xe buýt, cổ ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền, khi nuốt xuống yết hầu di chuyển theo tỏa ra đầy hooc-môn nam tính, đường quai hàm rõ ràng và săn chắc, khớp xương nổi bật, lộ ra vẻ nam tính của một người đàn ông trưởng thành lại có khí chất thiếu niên tùy hứng ở độ tuổi này.
Không làm gì khác, chỉ ngồi đây, đã là một sự tồn tại lóa mắt.
“Tôi gọi taxi nha.” Trần Ngũ mở phần mềm điện thoại di động kiểm tra: “Hỏng rồi, hiện tại rất khó gọi, chúng ta phải xếp hàng.”
Yến Vi Sí từ từ thở ra một làn khói dài từ bên môi: “Gấp cái gì.”
“E rằng tuyết sẽ rơi dày hơn, trở về cũng không dễ dàng.” Trần Trần túi lên băng ghế, cất ô đi, dùng ống tay áo lau đi sương mù trên mắt kính, sau đó dùng quần áo lau.
“Bạn học Yến, tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu.” Trần Vụ nheo mắt, nhìn khuôn mặt mờ ảo của thiếu niên qua làn khói.
Yến Vi Sí lười biếng “chậc” một tiếng, nói: “Mới bắt đầu làm việc, đã được trả lương rồi à?”
Trần Vụ nói: “Tôi có một ít tiền tiết kiệm.”
Yến Vi Trì không cảm kích: “Bỏ đi.”
Những chiếc xe buýt nối đuôi nhau đến nhưng không chiếc nào tới được hồ chứa nước. Trần Vụ nhìn từng nhóm người lên xe và rời đi, anh quay lại hỏi Yến Vi Sí đang dựa vào trạm chờ: “Cậu có phải làm ca đêm không?”
“Tôi phải làm.” Trần Ngũ vừa hỏi vừa trả lời: “Ngày mai đến lượt tôi, từ chín giờ tối đến bảy giờ sáng.”
Yến Vi Sí dường như đang ngủ, hai đôi môi lạnh lùng khẽ hé mở, tàn thuốc giữa hai hàm răng run rẩy rơi xuống, bị một bàn tay xinh đẹp đỡ lấy.
Tia lửa nhỏ đó đốt lên một chút đau đớn trong lòng bàn tay của Trần Vụ, nó nhanh chóng bị gió lạnh xóa sạch.
Trần Ngũ nhìn cảnh tuyết rơi thật lâu vẫn không có xe tới, anh giậm giậm đôi chân lạnh cóng, liếc nhìn mặt một căn nhà bên kia đường, dùng tay kéo áo khoác và mũ của Yến Vi Sí: “Bạn học Yến, chúng ta đến quán ăn đi.”
Yến Vi Sí: “Đi một mình đi.”
“Vậy trở về cậu muốn ăn cái gì?” Hai mắt Trần Vụ sáng lên: “Cùng nhau đi, tôi đãi cậu.”
Địa điểm ăn ở tầng 2. Đã đến giờ ăn và không còn chỗ trống.
Người phục vụ đưa cho Trần Ngũ danh sách gọi món, khi nhìn thấy dãy số, anh ngẩn ra: “Phía trước có hơn mười….”
Yến Vi Sí cáu kỉnh nói: “Không ăn.”
Trần Ngũ còn chưa kịp phản ứng, Yến Vị Trì đã cầm lấy cổ áo sau của áo khoác bông của anh, lôi anh đi.
Mười phút sau, hai người ngồi trong quán ăn ở góc đường này, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn quán đầu tiên.
Trần Ngũ cẩn thận rửa sạch chén trà, rót trà đặt vào trong tay Yến Vi Sí rồi mới rót cho mình, anh cầm thực đơn, lông mày cau lại càng chặt, mặt nhăn lại.
Yến Vi Sí giật lấy thực đơn: “Nếu không có tiền thì mời nói, đừng có mẹ nó trưng ra cái bộ dáng cắt thịt đào thận như thế.”
Trần Ngũ thấp giọng nói: “Tôi chỉ cảm thấy đắt.”
“Thế này mà còn đắt?” Yến Vi Sí lật thực đơn trước mặt anh, dùng ngón tay chỉ chỉ món rau xào trên đó.
Trần Vụ lấy lại thực đơn gọi một vài món xào, anh gọi người phục vụ và hỏi liệu anh ta có thể bỏ một thìa đường vào cơm không.
Không để ý rằng Yến Vi Sí đã ngừng chơi với chiếc bật lửa, nhìn nhìn anh.
Sau khi người phục vụ rời đi, Trần Vụ nhấp một ngụm trà vẫn còn nóng, xấu hổ nói: “Bạn học Yến có thể đã quen với giá cả ở Xuân Quế, nhưng tôi thì chưa. Nơi xa nhất tôi từng đến chính là nơi này.”
“Tôi thấy anh sống khá thoải mái.” Yến Vi Sí nhàm chán quay tròn cái bật lửa, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, lại cảm thấy buồn ngủ.
Các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, Yến Vi Sí không động đũa, cho đến khi thức ăn được dọn hết lên, cậu mới bắt đầu ăn.
Trần Vụ nhìn thấy cậu vừa ăn cơm trộn đường vừa gửi tin nhắn, không khỏi nói: “Bạn học Yến, cậu có rất nhiều bạn à.”
Yến Vi Sí: “Bình thường.”
Trần Vụ: “Tôi thấy cậu không trả lời đống tin nhắn kịp.”
“Có một người phụ nữ giàu có muốn bao nuôi tôi.” Yến Vi Sí bình tĩnh nói: “Tôi đang tăng giá lên, được giá thích hợp liền làm ăn mua bán da thịt.”
“Bang.”
Đôi đũa trong tay Trần Vụ rơi xuống bàn, trợn to hai mắt: “Cậu cậu cậu… Bạn học Yến cậu…”
Yến Vi Sí cười phá lên, trên khuôn mặt hiếm khi mang theo một chút trêu chọc: “Người khác nói gì anh cũng tin à? Sao anh lại dễ bị lừa như vậy.”
Trần Ngũ bị lừa, nhưng cũng không có oán giận, ngược lại còn vỗ vỗ ngực: “Không phải sự thật là tốt rồi.”
Không có những lời hoa mỹ, không có những giọt nước mắt cường điệu, chỉ có một câu nói đơn giản.
Đây là sự quan tâm chân thành và giản dị, vừa mềm mại vừa dày dặn.
Yến Vi Sí cố gắng kìm nén nụ cười trên môi, giọng điệu khinh thường nói: “Tôi chưa từng thấy ai nhàm chán hơn anh.”
Trần Ngũ nói sao nghe vậy đẩy kính: “Ăn, ăn.’’
“Đủ ngọt chưa? Tôi lấy cho cậu thêm ít đường nha.” Anh đứng dậy rời khỏi bàn mà không đợi Yến Vi Sí trả lời.
Yến Vi Sí chỉ ăn một bát cơm trộn đường.
Trần Vụ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn còn rất nhiều thức ăn, anh dùng khăn giấy lau vết dầu trên miệng, nói: “Bạn học yến, cậu gọi người phục vụ xin một cái hộp đựng đồ ăn mang về đi.”
Yến Vị Trì ngẩng đầu nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghe thấy câu này quay đầu lại nhìn anh: “Sao anh không gọi.”
Trần Vụ thì thầm: “Tôi ngại.”
“Vậy tôi không biết ngại à?” Yến Vi Sí nói: “Da mặt tôi rất mỏng.”
Trần Ngũ: “Vậy chúng ta oẳn tù tì đi.”
Yến Vi Sí: “Anh nghiêm túc à?”
Trần Vụ: “Cậu đang đùa tôi sao?”
Yến Vi Sí đọc được từ đôi mắt của Trần Vụ “sự bất lực và buồn bã khi bị lừa dối”, cậu tháo kính của người kia ra, xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không.
“Anh giỏi lắm, Trần Vụ.”
Nói xong, cậu giơ tay: “Phục vụ, ba hộp đóng gói.” Cuối cùng, cậu lướt qua quả dưa ngốc bên kia bàn: “Đủ chưa?”
Trần Vụ vội vàng gật đầu, vừa ngốc vừa ngoan.
Tác giả có lời muốn nói, ngày mai gặp lại, xin ghi nhớ: cập nhật miễn phí và nhanh nhất, không chống trộm, không chống trộm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT