“Hôm nay cháu đến Lý gia là để bàn bạc chuyện ở rể đổi thành cưới vợ sao?”, ông cụ Cố không lộ ra sự vui mừng, mà ngưng đọng lại hàm ý phức tạp nồng đậm không thể nói rõ.
Chuyện ở rể lúc đầu là do hai người ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc cân nhắc hồi lâu quyết định, bởi với tính cách lêu lổng cùng phế thể của Cố Thiên Mệnh căn bản không thể khôi phục lại danh tiếng cho Cố gia.
Đợi khi Cố gia đi tới bước đường sa sút, sợ rằng hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, do đó mới dự định để Cố Thiên Mệnh vào ở rể Lý gia, giữ cho hắn một đời vô lo.
Tuy nhiên bây giờ Cố Thiên Mệnh lại nói với ông đã hủy bỏ chuyện ở rể, điều này khiến ông cụ không biết nên có cảm xúc gì.
Vui thích kích động sao? Có lẽ có một chút, suy cho cùng ông cụ cũng không hy vọng tướng uy của Cố gia mình bị sỉ nhục như vậy, cũng không muốn người thừa kế duy nhất lại phải luồn cúi ở rể nhà khác.
Lo lắng thương xót không? Có lẽ cũng có, điều khiến ông dằn vặt nhất trong đời này chính là phụ thân của Cố Thiên Mệnh, Cố Thừa Quân.
Bởi Cố Thừa Quân từ thời thiếu niên đã bộc lộ ra tài hoa hơn người, ông cụ đối xử với ông ấy vô cùng nghiêm khắc, ném ông ấy vào quân đội để rèn giũa, chưa từng trải qua một ngày yên ổn.
Sau đó Cố Thừa Quân không phụ lòng mong đợi của mọi người mà vang danh nơi sa trường, khiến các quốc gia xung quanh Thiên Phong Quốc không dám tùy ý xâm lược, là oai hùng cỡ nào.
Ông cụ Cố vốn muốn đợi Cố Thừa Quân cuối năm trở lại để ông ấy trút bỏ gánh nặng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng chẳng ngờ nhận về chỉ còn một thi thể đẫm máu lạnh băng.
Vì chuyện này ông cụ Cố rất hối hận, con tim bi thương rỉ máu, mái đầu thoáng chốc cũng bạc phơ hơn nửa.
Kể từ khi Cố Thừa Quân tuổi nhỏ hiểu chuyện, ông chưa từng vuốt má Cố Thừa Quân, cũng chưa từng cùng nhau ngồi xuống uống rượu ăn cơm.
Vì vậy đối với giọt máu duy nhất ông ấy lưu lại này, ông cụ Cố vẫn luôn dốc lòng che chở, cưng chiều có thừa.
Cho dù hắn từ nhỏ đã gây chuyện thị phi, nhưng một người vốn nổi tiếng nghiêm khắc và độc đoán như ông cụ Cố nhiều nhất cũng chỉ răn dạy hắn bằng một trận roi da, sau đó vẫn yêu thương như cũ.
Vì vậy, ông cụ Cố thực lòng hy vọng Cố Thiên Mệnh có thể yên ổn trải qua một đời.
Chẳng ngờ chuyện ở rể lại bị hủy bỏ, ông đương nhiên có chút lo âu không biết tương lai Cố Thiên Mệnh phải làm thế nào.
Cõi lòng ông cụ pha trộn những cảm xúc phức tạp.
“Ông nội, cháu là con trai của Cố gia, sao có thể ở rể nhà họ?”
Cố Thiên Mệnh sao có thể không hiểu ông cụ Cố đang vì hắn lo nghĩ, nhìn ông nội tuổi đã lớn còn bộn bề suy xét vì mình, trong lòng hắn không khỏi chua xót.
Lời này vừa vang lên, ông cụ Cố liền sửng sốt, hốc mắt lập tức phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi nứt nẻ khẽ hé lại mở, nội tâm dâng lên từng đợt sóng lớn.
Con trai Cố gia sao có thể ở rể nhà khác?
Câu nói này phiêu đãng trong phòng rất lâu, xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm trong trái tim đóng bụi đã lâu của ông cụ.
“Thằng… nhóc thối”, ông cụ Cố như mang theo vài phần nghẹn ngào cười mắng ra một tiếng, sau đó lại có chút trịnh trọng nói: “Cháu thật sự quyết định rồi à? Nếu cháu không ở rể Lý gia, đợi khi lão già này xuống mồ rồi, cháu sẽ không thể tiếp tục làm bậy như trước kia nữa, thậm chí ngay cả tính mạng cũng khó có thể đảm bảo an toàn”.
“Ông nội, nhìn ông vẫn trẻ như vậy, ít nhất còn có thể sống thêm trăm năm nữa đó”, nhìn râu tóc bạc trắng cùng khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ, Cố Thiên Mệnh không kìm được thầm siết chặt nắm đấm, sau đó giả vờ tinh nghịch pha trò.
Võ giả cảnh giới Linh Huyền thông thường có thể sống tới một trăm tuổi, mà cường giả Địa Huyền nếu không có bất trắc thì có thể sống đến trăm năm mươi tuổi, về phần Thiên Huyền lại càng là một loại tồn tại khác rồi, tuổi thọ đạt tới ngàn năm cũng không thành vấn đề, hoàn toàn không phải là thứ mà võ giả Địa Huyền có thể so sánh.
Ông cụ Cố có thể trấn thủ Thiên Phong Quốc, tướng uy lừng lẫy đương nhiên là thuộc lớp cường giả Địa Huyền.
Theo lý mà nói, ông cụ hiện tại không cần lo lắng về vấn đề tuổi thọ cạn kiệt, nhưng ông chinh chiến quanh năm suốt tháng, cơ thể sớm đã mang đầy bệnh ẩn, chồng chất thương tích.
Chính vì cảm thấy bản thân đã dần dần không thể kiểm soát những vết thương tích tụ trong cơ thể mình nhiều năm qua, sống chẳng được mấy năm nữa, ông mới muốn sắp xếp cho Cố Thiên Mệnh một cuộc sống ổn thỏa.
“Nói nhảm gì vậy, ông đây đang nói chuyện nghiêm túc với cháu, cháu thực sự quyết định không tới Lý gia nữa à?”, cười mắng một tiếng xong, ông cụ Cố lập tức đanh mặt tra hỏi.
“Ông nội, cho dù tương lai Cố gia thế nào, cháu đều là người của Cố gia”.
Cố Thiên Mệnh cũng thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm trang nhìn thẳng vào ông cụ mà đáp.
"Được! Không hổ là giống nòi của Cố gia ta!”.