Trong đêm khuya thanh vắng, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa đến sân của ông cụ Cố, Cố Nghị ở.
"Ông nội, ông đã nghỉ chưa ạ?"
Đối với Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh vẫn luôn bày ra tư thái bễ nghễ kiêu ngạo, nhưng với ông cụ Cố, người nuôi dạy, bảo vệ và bao dung bản thân, hắn không dám có nửa phần bất kính.
Hồi lâu sau, một giọng nói trầm đục truyền ra từ trong phòng: "Thiên Mệnh đấy à? Vào đi!"
Cùng với tiếng lạch cạch khẽ khàng khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, Cố Thiên Mệnh cũng bước vào trong sân.
Chỉ với một cái liếc mắt hắn đã nhìn thấy Cố Nghị đang khoác sa mỏng màu trắng.
Mái tóc hoa râm hơi rối xoã tung trên vai bả vai ông, gương mắt với những nếp nhăn nheo xếp chồng như đang gợi nhắc những tháng năm huy hoàng trong quá khứ.
“Ông nội”, Cố Thiên Mệnh nhìn bóng lưng đã có chút khom còng này thì, chóp mũi bất giác dâng lên một trận chua xót.
“Nửa đêm đến đây có chuyện gì sao?”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, cảm thấy người cháu trai này của mình càng lúc càng khiến người khác nhìn không hiểu, giống như bị một tầng sương mù bao phủ vậy.
Hôm qua ông cụ bị dọa một trận không nhẹ, bởi cao thủ mà ông bí mật phái đi bảo vệ Cố Thiên Mệnh lại bị cắt đuôi, vì lý do này, ông kinh hãi đến độ phát ra ám lệnh phải lật tung mọi ngóc ngách trong kinh thành tìm kiếm hắn.
Nhưng hôm qua Cố Thiên Mệnh lại lặng lẽ rời thành, chạy tới thung lũng hoang vắng cách kinh thành mười dặm, ông cụ Cố sao có thể tìm được nửa điểm tung tích của hắn?
Cố gia âm thầm rà soát cả một ngày cũng không tìm được nửa vạt áo của Cố Thiên Mệnh.
Khi ông cụ Cố lòng nóng như lửa đốt, lại có người tới báo tin đã nhìn thấy Cố Thiên Mệnh sáng nay bước vào Lý gia mới khiến ông thở phào nhẹ nhõm, thu hồi mệnh lệnh truy tìm.
Về phần hắn tới Lý gia làm cái gì, ông cũng lười phải quan tâm, chỉ cần hắn bình an vô sự là tốt rồi.
“Ông nội, để ông phải lo lắng là lỗi của cháu”, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói đầy áy náy.
Sau khi rời khỏi Lý gia trở về nhà, hắn đương nhiên nghe thấy nghị luận của đám người hầu mới biết được vì bản thân đột ngột biến mất đã khiến trên dưới Cố gia bận rộn tìm kiếm suốt một ngày.
“Không sao là tốt rồi”, Cố Nghị khẽ phất bàn tay nhăn nheo như cây héo, ông đã không muốn trách mắng Cố Thiên Mệnh nữa, bởi đứa cháu trai duy nhất này của ông ngày mai phải tới ở rể Lý gia rồi, sao có thể tức giận nữa đây?
Cố gia truyền thống tòng quân, trên có ông cụ Cố, dưới có hai vị huynh trưởng quá cố của Cố Thiên Mệnh, có ai không phải là một thế hệ tài năng kinh người? Điều đáng buồn là đứa con trai nhỏ duy nhất của Cố gia lại là một phế thể không thể tu hành, không ai có thể thấu hiểu được sự thê lương cùng khổ sở trong lòng ông.
Mà hôm nay để Cố Thiên Mệnh có một cuộc sống bình yên trong tương lai, cũng để bù đắp lỗi lầm trêu ghẹo tiểu thư Lý gia của hắn trước đó, ông cụ chỉ có thể thuận theo chuyện này và đưa ra quyết định ở rể.
Nghĩ lại mấy chục năm trước, Cố Nghị ông đối mặt hàng triệu quân địch, bá đạo lừng lẫy, chấn động bốn phương tám hướng thật uy phong lẫm liệt biết bao.
Nhưng đến người thừa kế duy nhất đời thứ ba này của Cố gia lại cứ như vậy khiến người ta phải thất vọng, ngọn lửa hừng hực hy vọng cũng dần tan thành mây khói.
Ngày mai, Lý gia sẽ tới Cố gia trao sính lễ, Cố Thiên Mệnh cũng chân chính vào ở rể nhà họ.
Ông cụ Cố căn bản không có cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ có thể một mình ai thán trong sân nhỏ tĩnh mịch này.
“Ông nội, Thiên Mệnh có chuyện muốn nói với ông”, Cố Thiên Mệnh cung kính cúi đầu nói với Cố Nghị.
“Chuyện gì?”, ông cụ Cố khẽ nhướng mày hỏi.
“Ngày mai Lý gia liên hôn với nhà chúng ta, với địa vị của họ, sính lễ của chúng ta cũng không thể quá bủn xỉn, ông nói có đúng không ạ?”, Cố Thiên Mệnh mím cánh môi mỏng, chắp tay nói.
“Ừm, sính lễ quả thật không thể quá mộc mạc”, ông cụ Cố gật đầu theo bản năng, sau đó đột nhiên ngước mắt ngờ vực hỏi: “Hửm? Sính lễ hẳn là chuyện của Lý gia, Cố gia chúng ta bận tâm cái gì?”
Ông cụ Cố trong chớp mắt đã nghĩ lại những lời Cố Thiên Mệnh nói vừa rồi, sau đó trầm giọng hỏi: “Sính lễ nhà ta mà cháu nói vừa rồi là có ý gì?”
“Ông nội, hôm nay cháu tới Lý gia cùng đại nhân Lý Thiên Nguyên thương lượng chuyện ở rể rồi, ở rể sẽ đổi thành cưới vợ”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười đáp.
“Cưới vợ?”, gương mặt ông cụ Cố lộ ra vài phần nghi hoặc, cùng với một tia vui vẻ khó phát giác.
“Vâng, ngày mai Cố gia chúng ta đưa sính lễ tới Lý gia, rước Lý tiểu thư Lý Sương Nhi.
Nhưng trước mắt chỉ là đính hôn, ngày cưới chính thức vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian sau khi cháu và nàng ấy quen thuộc với nhau hơn lại quyết định ngày tháng cụ thể”.
Sao Cố Thiên Mệnh có thể không nhận ra nét ưu sầu trên mặt ông cụ, là người kế thừa duy nhất, hắn tuyệt đối không thể để Cố gia suy tàn.
“Thằng nhóc cháu nói cái gì? Lý gia đổi ý rồi sao?”, ông cụ Cố ngẩn ngơ một hồi, sau đó trợn trừng đôi mắt hơi trũng sâu, lớn tiếng hỏi lại.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng gật đầu.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng trở nên có chút im ắng, ông cụ Cố cứ như vậy yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm, tâm trạng phức tạp cũng tự nhiên hiện rõ lên mặt..