Lão nhân giống như người vô sự, tiếp tục đứng trên hư không, từng bước tiến gần Cố Ưu Mặc, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Ta là ai? Ta đến từ đâu? Ta đi về đâu?”
Cố Ưu Mặc đem tất cả tâm thần đều ngưng tụ trên người lão nhân, trường thương trong tay chậm rãi cuốn lên huyền khí.
Ở một bên, Công Lương Tử Trạc thấy vậy không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Ông ta tin tưởng có sự tồn tại của lão nhân kia, tất nhiên có thể bắt được Cố Ưu Mặc, dù không đủ cũng có thể làm chậm động tác của Cố Ưu Mặc.
Mà Công Lương Tử Trạc liền có thể trực tiếp xông vào chiến trường chém giết phía dưới, dẫn dắt toàn bộ biến động.
Lập tức, Công Lương Tử Trạc liền xông vào vùng đất không người phía dưới, dẫn theo quân Bắc Việt bắt đầu chém giết.
Nơi ông ta đi qua căn bản không có ai có thể ngăn cản.
Rất nhanh, Huyết Xích quân liền mơ hồ có một loại dấu hiệu tan tác.
Cố Thiên Mệnh không khỏi cả kinh, lập tức dẫn theo đại quân từ phía sau xông tới, bản thân hắn trực tiếp cưỡi chiến mã xông về Diệp Thành, muốn ngăn cản hành vi của Công Lương Tử Trạc.
“Ta thế nhưng lại nhìn không thấu lão già này.
Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh một bên hướng về Diệp Thành, rất nhanh chém giết tới, một bên nội tâm kinh ngạc tự hỏi.
Trong hư không, Cố Ưu Mặc cùng lão nhân chỉ là giao thủ vài chiêu, liền rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã có một loại xu thế không thể địch lại.
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân thấy vậy đều cắn chặt răng, kiên trì anh dũng liều mạng.
Mà Tư Như Tâm cũng từ trên tường thành nhảy xuống, chắn trước người Công Lương Tử Trạc, hi vọng có thể ngăn cản một lát.
Trong lúc nhất thời, thế công vốn ổn định, bởi sự xuất hiện của một ông già đã hoàn toàn thay đổi.
“Hỏng rồi! Nhị thúc có chút không ngăn cản được”.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn Cố Ưu Mặc trong hư không đang dần rơi vào thế yếu, trong lòng có chút sụp đổ, tăng nhanh tốc độ xông giết.
Ông lão với vẻ ngoài ăn xin rách rưới sải từng bước trong hư không, dần dần ép gần tới chỗ Cố Ưu Mặc.
Ở phía dưới, Tư Như Tâm muốn ngăn chặn Công Lương Tử Trạc nhưng đáng tiếc nàng ta căn bản không chống đỡ nổi thế công của ông ta, qua hai ba chiêu liền bị đánh bật ngược lại rồi gục xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
"Như Tâm!", khoé mắt Cố Ưu Mặc nhìn thấy Tư Như Tâm bị Công Lương Tử Trạc đánh bay không khỏi có chút lo âu hô một tiếng.
Nhìn Cố Ưu Mặc dần dần rơi vào thế hạ phong trên không trung, khóe miệng Công Lương Tử Trạc nhếch lên ý cười mỉa mai: "Đụng phải tên điên này, Cố Ưu Mặc ngươi vẫn nên tập trung nghĩ cách đối phó đi!"
Ông lão kia vẫn như phát cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: "Ta là ai?"
Cố Ưu Mặc như thể đối địch với kẻ thù đáng gờm căn bản không dám manh động, mắt hổ dán chặt lên người ông lão, cả người tỏa ra từng trận lạnh lẽo.
Ầm!
Ông lão lại lại thản nhiên tung ra một cú đấm, trực tiếp cuộn lên một trận cuồng phong sắc bén, như một máy nghiền lao về phía Cố Ưu Mặc chực xé rách ông thành mảnh vụn.
Cố Ưu Mặc ngưng tụ huyền khí toàn thân, nhanh chóng chặn trường thương trước người, muốn đỡ lấy một quyền cách không ập tới này.
Nhưng trước đó sau khi tiếp vài chiêu với ông lão đã tiêu hao lượng lớn huyền khí trong cơ thể Cố Ưu Mặc, lần này, ông ấy không chống cự nổi một quyền bình thường này của ông lão nữa.
Bùm!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, thanh trường thương màu máu trong tay Cố Ưu Mặc vì va chạm kịch liệt với một quyền này mà không ngừng phát ra tiếng ong ong.
Đồng thời cả người ông ấy cũng bị dư chấn oanh kích phịch một tiếng nặng nề rơi thẳng xuống đất, khiến mặt đất tiếp xúc với thân thể sụp xuống thành một cái hố sâu cực lớn.
"Tại sao trong Bắc Việt quốc lại có loại cường giả này? Không lẽ… kế hoạch ta dày công mưu tính lại vì một người mà đổ bể sao?"
Đôi môi khô nứt của Cố Ưu Mặc run run, ngay cả sức lực cầm lên trường thương cũng không còn mà run rẩy đến tê liệt.
Ông ấy bi phẫn nhìn các tướng sĩ đang quả cảm chiến đấu mà lòng đầy uất hận.
Thấy Cố Ưu Mặc gần như đã bị đánh bại, gương mặt Công Lương Tử Trạc lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hét lên với ông lão đang từng bước hạ xuống từ hư không kia: "Phế bỏ tu vi của hắn, khi trở về ta sẽ lập tức chuẩn bị một lượng lớn rượu ngon cho ngươi".
"Rượu…", ông lão điên rũ đầu xuống, chân như được bôi dầu bước nhanh hơn vài phần, khàn giọng nói: "Ta, là ai?"
Ở một bên, Cố Thiên Mệnh đang lao như tên bắn từ xa nhìn thấy màn này, cả trái tim như bị bóp chặt.
Con ngươi hắn chậm rãi ngưng kết một tia uy áp linh hồn cường hãn, chỉ cần Cố Ưu Mặc xuất hiện nửa điểm nguy hiểm, hắn sẽ không tiếc bị thiên đạo chú ý tới và phán xét mà tung ra một đòn này.
Ông lão kia càng lúc càng cách gần Cố Ưu Mặc, các tướng sĩ Huyết Xích quân một lòng muốn xông tới vây Cố Ưu Mặc ở giữa bảo vệ nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp sĩ tốt Bắc Việt chặn bước.
.