“Ta, là ai?”
Rất nhiều người đang tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm này, không khỏi nhìn về phía bên trên của quân Bắc Việt, nhìn thấy một lão nhân mặc quần áo rách nát.
Tóc ông ta rối bời, trên người toàn là bùn vàng bụi bẩn, vô cùng bẩn thỉu.
Công Lương Tử Trạc nhìn thấy ông già với bộ dạng ăn mày đi đến, mừng rỡ không thôi, một bên cùng Cố Ưu Mặc đối chiêu, một bên lớn tiếng hô: “Đồ điên, mau đến giúp ta giết chết người này, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rượu ngon, còn thơm ngon thuần mỹ hơn rượu trước kia nhiều”.
“Rượu, rượu ngon...”, lão già ăn mày nghe được chữ rượu, đôi mắt không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, nhịn không được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô nứt của mình.
Sau đó, trong nháy mắt, ông lão liền hóa thành một đạo lưu quang vọt tới trong hư không, hướng về phía Cố Ưu Mặc mà đi.
“Ta muốn rượu, rất nhiều rất nhiều rượu ngon”, ông lão chớp mắt liền đi tới trước người Cố Ưu Mặc.
Sau đó quay đầu đối với Công Lương Tử Trạc khàn khàn nói.
“Ngươi muốn bao nhiêu rượu ngon, đều cho ngươi”, Công Lương Tử Trạc nhìn về phía thân hình của ông lão rách rưới, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng nói.
“Rượu ngon, hắc hắc...”, lão nhân liếm liếm môi, tựa hồ có chút chờ mong.
Hai mươi năm trước, một lão nhân từng xông vào ngự thiện phòng Bắc Việt quốc, chính là vì một vò rượu trăm năm.
Lúc trước, vì bắt ông ta, đã sử dụng một lượng lớn binh lực cũng không thành công, hơn nữa ngay cả Công Lương Tử Trạc cũng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, lão nhân vừa uống rượu ngon, vừa lặp đi lặp lại: “Ta, là ai?”
Công Lương Tử Trạc cùng một đám văn võ đại thần Bắc Việt quốc thấy vậy, đều nghĩ mọi biện pháp giữ lại lão nhân rách rưới này.
Bọn họ phát hiện, chỉ cần cho ông ta uống rượu ngon thượng đẳng, liền có thể sai ông ta làm việc.
Sau khi bẩm báo việc này cho quân hoàng Bắc Việt, tin tức về sự tồn tại của lão nhân liền bị phong bế, không cho người ngoài biết.
Hai mươi năm qua, có ông ta tồn tại, vì Bắc Việt quốc mà làm rất nhiều chuyện, ông ta liền trở thành một thanh đao sắc bén của Bắc Việt quốc.
Có điều, làm cho vô số người tò mò chính là, bọn họ căn bản không cảm giác được huyền khí dao động trên người lão nhân, thoạt nhìn giống như là một ông lão ăn mày bình thường.
Nhưng mà, lão nhân lại thật sự có thể đả thương được cường giả Địa Huyền trung kỳ như Công Lương Tử Trạc, thật sự là làm cho vô số người khiếp sợ không thôi.
Lão nhân ham rượu như mạng, chỉ cần cho ông ta rượu, liền có thể sai khiến ông ta làm một việc.
Thỏa thuận này rất tốt, cho nên Công Lương Tử Trạc vì đảm bảo lần này đối phó Cố Ưu Mặc không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, liền để quân hoàng Bắc Việt đem ông ta mang ra ngoài.
“Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh ở nơi xa đang chống lại đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, nhìn thây hình gầy còm rách rưới của lão nhân, sâu trong đáy mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Từ khi Cố Thiên Mệnh khôi phục ý thức kiếp trước, ngoại trừ thiên đạo ra, không ai có thể làm cho hắn có cảm giác tim đập nhanh.
Không ngờ một lão già đột nhiên xuất hiện ở Bắc Việt quốc lại có thể làm cho hắn cảm giác được một luồng nguy hiểm.
Trong hư không, lão nhân cúi người, chậm rãi đạp trên không trung hướng về phía Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn nói những lời vô cùng khó hiểu: “Ngươi nói cho ta biết ta là ai, ta sẽ không giết ngươi”.
Cố Ưu Mặc nín thở, nhìn lão nhân trầm mặc không nói gì, giữ chặt trường thương trong tay, khuôn mặt ngưng trọng lộ ra một tia kiêng kị.
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm giác lão nhân mang lại cho Cố Ưu Mặc.
“Ta, là ai? Ai có thể nói cho ta biết?”
Lão nhân giống như một người điên bị mất trí nhớ, một bên khàn khàn kêu lên, một bên hướng về phía Cố Ưu Mặc, uy thế ngày càng tăng.
Công Lương Tử Trạc cảm nhận được khí tức trên người lão nhân, nội tâm cũng không khỏi run rẩy, có chút sợ hãi.
Vô số người nhìn thân hình rách rưới của lão nhân, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được huyền khí dao động trên người ông ta, nhưng khí tức trên người ông ta lại sắc bén vô cùng, làm cho người ta hít thở không thông.
“Ta, rốt cuộc là ai?”
Lão nhân lại một lần nữa nói ra những lời này, sau đó bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc nồng đậm, bắt đầu đập vào mặt Cố Ưu Mặc.
Lão nhân vung một quyền ra, hướng Cố Ưu Mặc cách không mà đánh.
Rầm!
Quyền kình trực tiếp xẹt lên một trận cuồng phong như đao, hướng lưỡi dao đập về phía Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không có chút lơi lỏng, lập tức xách trường thương màu máu trong tay, bắt đầu khởi động huyền khí toàn thân, muốn ngăn cản một quyền tùy ý này của lão nhân kia.
Phầm phập!
Trong chốc lát, quyền kình liền đụng vào thương mang của Cố Ưu Mặc phát ra tiếng nổ, trực tiếp oanh kích vào mũi thương, đem Cố Ưu Mặc chấn lui mấy trăm thước mới ngừng lại.
“Thật mạnh”, Cố Ưu Mặc giờ khắc này mới chân chính cảm giác được một quyền này lợi hại thế nào, ông ấy nắm chặt trường thương, hai tay có chút run rẩy, nội tâm hốt hoảng khẽ nói..