“Chỉ sợ lúc này đây, mặt mũi của hoàng triều Bắc Việt quốc thật sự đã vỡ vụn rồi.
Triệu tập 30 vạn đại quân vây quét, lại đại bại như vậy, thật là nực cười”, một vị quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, khuôn mặt chậm rãi lộ ra một tia ngưng trọng: “Thiên Phong quốc, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”
“Huyết Xích quân, thật sự là nổi danh thiên hạ tứ hải, không thể địch lại”, một góc nào đó, có người nắm chặt hai quyền lẩm bẩm.
....!
Thiên Phong quốc, đại điện hoàng cung.
Tất cả mọi việc xảy ra ở Bắc Việt quốc, đương nhiên đã thông qua tốc độ cực nhanh truyền đến Thiên Phong quốc, đến tai vô số người.
“Được lắm! Không hổ là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương hung hăng vỗ mạnh vào tay vịn long ỷ, hoàng uy lan tràn trầm giọng cười nói.
“Lấy hơn 3 vạn đại quân Huyết Xích, ngăn cản 30 vạn quân Bắc Việt, không chỉ bản thân không có bất kì tổn thương gì, ngược lại còn dùng lửa thiêu đốt 5 vạn quân địch trong vòng vây trùng điệp, cái này phải dũng mãnh cỡ nào!”
“Lấy 10 thành trì làm sính lễ, e rằng thật sự có thể thành hiện thực, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa, có bao nhiêu người có khí phách để so sánh với hắn đây?”
“Thiên Phong quốc ta có được Cố gia, như hổ mọc thêm cánh.
Dũng tướng đương thời, không ai khác ngoài nguyên soái trấn quốc”.
Bách quan đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin, đôi môi khẽ run rẩy thảo luận.
Ngay sau đó lại có người nói về chuyện xảy ra trong thành Vân Liễu.
Có điều trong quân báo cũng không viết chuyện Cố Thiên Mệnh gọi thẳng tên Quân Thượng trước mặt mọi người.
Nếu không, thứ nhất sẽ khiến triều thần phẫn nộ, thứ hai là không dám đắc tội Cố gia và Cố Thiên Mệnh.
Tướng sĩ truyền báo trong lòng rất rõ ràng, nhiều một chuyện không bằng bớt 1 chuyện, vẫn là không nên để xảy ra phân tranh thì tốt hơn.
Nếu không, lấy thái độ của Mạc Tu Ương đối với Cố gia, vì ổn định quân tâm, e rằng cuối cùng xui xẻo vẫn là sĩ tốt bình thường như mình.
Bởi vậy, trên quân báo chỉ nói, Cố Thiên Mệnh một mình bình định bạo loạn, hơn nữa còn làm chấn động quân tâm.
“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương lẩm bẩm vài lần, đột nhiên đứng lên nhìn xuống bách quan, có chút kích động trầm ngâm nói: “Kỳ Song tướng quân nói lời này, không phụ sự mong đợi của trẫm!”
“Quân Thượng anh minh”.
Thấy vậy, bách quan nhao nhao im lặng trên mặt đất, đồng thanh khen ngợi.
“Thiên Phong quốc có Cố gia trấn thủ, còn lo đại sự không thành sao?”, Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi vươn ra, nghiêng người, uy thế như nuốt chửng sơn hà bao trùm cả trong ngoài hoàng cung.
“Quân Thượng thánh minh”.
Bách quan phụ họa nói, không dám có nửa điểm phản bác.
Trong đại điện hoàng cung, trong lòng các bá quan đều kinh hãi lẩm bẩm: “Nếu Kì Song tướng quân thật sự trưởng thành, có lẽ so với nguyên soái trấn quốc càng thêm khí phách hơn”.
“Có Cố gia tọa trấn, làm sao có thể có chỗ đứng cho võ tướng chúng ta?”, một ít võ tướng không khỏi thở dài, cười khổ bất đắc dĩ nói.
“Nếu lúc trước ta đồng ý cho cháu gái gả vào Cố gia, như vậy hiện tại...”, một quan viên hối hận xanh ruột, sắc mặt trầm xuống lộ ra một tia hối hận.
Cùng lúc đó, trong hoàng thành Bắc Việt quốc lại nhấc lên từng trận sóng to gió lớn cùng cơn giận dữ ngập trời.
Bắc Việt quốc hoàng thành, Kim Loan đại điện.
“30 vạn đại quân Bắc Việt quốc ta, lại bị Cố Ưu Mặc cho vào tròng, các ngươi nói cho trẫm biết, trẫm cần các ngươi có lợi ích gì?”
Quân Hoàng Bắc Việt quốc nổi giận đùng đùng, tựa như muốn đem hư không thiêu đốt, con ngươi sắc bén nhìn xuống bách quan phủ phục bên dưới, lớn tiếng chất vấn.
Nghe vậy, bách quan đều run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bách quan căn bản cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đó chính là 30 vạn đại quân đấy.
Cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc dẫn Huyết Xích quân cho vào tròng, tổn thất mất 5 vạn.
“Trả lời trẫm, các ngươi có tác dụng gì?”, Quân Hoàng Bắc Việt tức giận đến cực điểm, tựa hồ muốn đem đám người trước mặt cắn nuốt.
Không còn cách nào khác, vốn dĩ triệu tập 30 vạn đại quân tiêu diệt Cố Ưu Mặc cùng Huyết Xích quân đã mất mặt lắm rồi, làm cho chư quốc cười nhạo.
Hiện giờ, đại quân không những không giết được Cố Ưu Mặc, lại còn bị hắn giết mất 5 vạn tướng sĩ.
Đây không chỉ là mất mặt thôi, Cố Ưu Mặc coi như đứng trên đỉnh đầu Bắc Việt quốc, hung hăng chà đạp lên quốc uy Bắc Việt quốc của ông ta.
“Quân Thượng bớt giận”.
Bá quan văn võ nhao nhao rùng mình, phủ phục đồng thanh nói, hi vọng cho thể làm cho Quân Hoàng Bắc Việt quốc hết giận.
“Các ngươi ngoại trừ những lời vớ vẩn này thì còn có thể làm gì? Quân Hoàng Bắc Việt quốc không nguôi giận mà càng bực mình hơn, ngực phập phồng hổn hển, trách cứ nói: “Lập tức nghĩ biện pháp.
Giết chết hết bọn chúng cho trẫm”.
“Quân Thượng, hiện tại Cố Ưu Mặc đã dẫn quân địch rút về khu Diệp thành, mạt tướng cho rằng có thể tách đại quân, từ hai bên đánh tới, bao vây toàn bộ khu Diệp thành và xung quanh, làm cho quân địch có chắp cánh cũng không bay được”.
Một vị võ tướng ôm quyền lớn tiếng nói.
Quân Hoàng Bắc Việt quốc mặt mày rũ xuống vài phần, trầm ngâm hồi lâu mới hạ lệnh nói: “Làm theo lời ngươi nói đi, lúc này đây, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.
“Vâng!”
Võ tướng lập tức chấn động, lĩnh mệnh nói.
Khói thuốc súng tràn ngập khắp các ngóc ngách của Bắc Việt quốc, trên cương trường đầy trời huyết hoa, sắp tới sẽ nở rộ trong hư không của mỗi nói..