Nhìn một màn này, những dân chúng lòng đầy oán hận thương cảm kia đều lộ ra tia vui mừng cùng kích động, không dám tin tưởng mà run run.

"Đa tạ tướng quân", một ông lão từ trong đám đông đã không còn kìm nén được cảm xúc nữa mà quỳ rạp xuống đất khấu đầu với Cố Thiên Mệnh.

"Đa tạ tướng quân đã làm chủ cho chúng ta".

Trong chớp mắt bá tánh lũ lượt quỳ xuống, dập đầu cảm ơn Cố Thiên Mệnh.

Tất cả dường như chỉ diễn ra trong thoáng qua, bầu không khí căng thẳng tanh nồng mùi máu vừa rồi đã triệt để tan biến.

Ánh mắt dân chúng nhìn Cố Thiên Mệnh lúc này nhiều hơn một tia kính trọng, họ chỉ là bá tánh bình thường, trong khi hắn lại là tướng quân địa vị cao quý, hắn có thể tạ lỗi với họ đã là điều vô cùng hiếm có không thể phớt lờ.

"Đều đứng dậy đi! Sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa".

Sau đó Cố Thiên Mệnh liền nhảy xuống khỏi cột gỗ, hình ảnh hắn khoác chiếc áo bào trắng nhẹ nhàng sẽ mãi mãi khắc ghi trong trái tim họ.

Các tướng sĩ Huyết Xích quân và chúng binh lính Thiên Phong quốc đều ưỡn ngực thẳng lưng dõi theo Cố Thiên Mệnh, đấy lòng đong đầy niềm tự hào, đây, chính là tướng quân của bọn họ, Kỳ Song tướng quân.

Trong tương lai, mọi vùng miền nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua đều là thần dân cùng đất đai của Thiên Phong quốc.

Bọn họ thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ điều này, thứ họ gánh trên vai là quốc uy cùng quân của đất nước họ.

“Xử lý cho tốt những thi thể này”, khi lướt qua người Lăng Giai Kiệt, Cố Thiên Mệnh bỏ lại câu này.

“Vâng, thưa tướng quân”, thân hình vạm vỡ của Lăng Giai Kiệt khẽ run, lập tức ôm quyền đáp.

“Nhớ lấy, là một quân nhân, không chỉ cần biết hành quân đánh trận mà còn phải hiểu rất nhiều thứ”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt nói.

“Mạt tướng tạ ơn tướng quân chỉ dạy”.

Lăng Giai Kiệt thực sự tâm phục khẩu phục cúi đầu, hành một lễ với Cố Thiên Mệnh.

Sau đó, dưới sự sắp xếp căn dặn của Cố Thiên Mệnh, bầu không khí trong thành Vân Liễu đã thay đổi chóng mặt.

Chúng tướng sĩ tận trách tập trung canh gác mọi ngóc ngách trong thành, không vượt quá nửa bước làm phiền tới bá tánh.

Biết được chuyện này rất nhiều người đều cảm thán ông trời có mắt, thậm chí một vài hộ dân trên đường nam còn tạc tượng Cố Thiên Mệnh để biểu thị lòng thành kính.

Thành Vân Liễu đã khôi phục lại cảnh tượng bình yên, không có bất cứ náo động nào nữa.

Dân chúng lại giống như thường lệ, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi hoàng hôn buông xuống, một cảnh tượng an nhiên đến lạ.

Lăng Giai Kiệt dưới mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, an bài thỏa đáng cho phố nam Thành Vân Liễu, hơn nữa còn nghiêm lệnh cấm đại quân bước vào đường phố.

Tất cả mọi thứ phải có trật tự, quy củ.

Trải qua chuyện này, Lăng Giai Kiệt nhận thức được mình rốt cuộc đã sai ở đâu, cũng biết mình cùng đại tướng quân chênh lệch ở mức nào, ông ta tự nhốt mình trong doanh trại, suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.

“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta”.

Những lời này của Cố Thiên Mệnh, khắc sâu trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc, khiến lòng họ dâng trào tự hào.

Bọn họ nhìn sâu về Bắc Việt quốc phía trước, thầm nghĩ một ngày nào đó, nơi này cũng sẽ là lãnh thổ của Thiên Phong quốc.

Bởi vì, đại quân Thiên Phong quốc hắn, cuối cùng sẽ bước vào mọi ngóc ngách của Bắc Việt quốc, chấn nhiếp bát phương.

Thời gian lại trôi qua vài ngày, chiến sự khẩn cấp phía trước rốt cuộc cũng truyền đến một tin làm kinh hãi thế nhân.

Quân báo nói: 30 vạn đại quân Bắc Việt quốc, xâm nhập vào thung lũng muốn tiêu diệt Huyết Xích quân.

Có điều, dưới tình huống nguy cơ bốn phía này, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc mang theo hơn 2 vạn Huyết Xích quân đi đường vòng xuống núi, sau đó hỏa thiêu thâm sơn.

Cũng bày ra mai phục cẩn trọng, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt quốc, sau đó lặng lẽ rời đi.

Rầm!

Tin tức này trực tiếp làm cả Bách Quốc Chi Địa phải chấn động, mỗi người đều không nhịn được mà rùng mình.

Hỏa thiêu thâm sơn, bày ra mai phục, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt.

Thiên Phong quốc trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, dẫn theo 2 vạn Huyết Xích quân chuyển biến bất ngờ, không tổn hao gì mà rút lui.

Chỉ trong thời gian 2 ngày ngắn ngủi, từng đạo tin tức này liền truyền đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa, gây nên một trận sóng to gió lớn.

“Dưới sự bao vây tiêu diệt của 30 vạn đại quân, không chỉ hỏa thiêu giết chết 5 vạn đại quân, hơn nữa còn dẫn Huyết Xích quân không tổn hại gì chuyển trận rời đi”, các hoàng triều xung quanh trực tiếp bị chấn động, nhao nhao nghị luận: “Cố gia Cố Ưu Mặc, không hổ là dũng tướng đương thời, không thể coi thường được”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play