Lý Sương Nhi thoáng ngây người, nàng hạ mi, nắm chặt hai tay ngọc.
Nếu để hắn kiểm tra linh hồn, không phải tương đương với việc mỗi một tấc trên cơ thể mình đều bị Cố Thiên Mệnh nhìn thấu rồi sao, gương mặt nàng đỏ lựng như có thể nhỏ ra máu.
Một lúc sau, Lý Sương Nhi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh gật đầu.
Trong lòng nàng nghĩ, dù sao bản thân và Cố Thiên Mệnh cũng có danh nghĩa phu thê, không lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ, để hắn dò xét linh hồn cũng không sao.
Cố Thiên Mệnh cũng biết sự quấn quýt trong lòng Lý Sương Nhi, do đó cũng không thúc giục, một mực đợi nàng tự mình suy nghĩ.
Hiện tại thấy nàng gật đầu đồng ý, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Sương Nhi, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh cho Lý Sương Nhi một ánh mắt trấn an.
Sau đó, ngón trỏ của hắn chậm rãi chạm vào vầng trán đầy đặn của nàng, lặng lẽ sử dụng một tia sức mạnh linh hồn của mình, bắt đầu kiểm tra linh hồn của Lý Sương Nhi.
Khi ngón tay trỏ của hắn chạm tới, Lý Sương Nhi liền căng chặt hai tay, khẩn trương nhắm lại hai mắt, thân thể yêu kiều run lên nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Trong một khoảnh khắc, Cố Thiên Mệnh dường như nhìn thấy cơ thể thướt tha như ẩn như hiện của Lý Sương Nhi, nhưng tâm trí hắn không đặt ở phương diện này, chỉ chuyên tâm kiểm tra kinh mạch trong linh hồn nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên phát hiện ra một điểm màu đỏ tại nơi sâu trong linh hồn nàng.
Hắn chậm rãi điều khiển tia linh hồn đó của mình thăm dò vào trong, bất ngờ phát hiện ra điểm màu đỏ này vậy mà trôi nổi một tia hơi thở đại đạo.
Hắn mở đôi mắt đang nhắm nghiền, rút lại ngón trò đặt giữa lông mày Lý Sương Nhi, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thốt lên: “Thiên kỵ!”
Thiên: trời, kỵ: bỏ rơi => bị ông trời vứt bỏ.
"Làm sao có thể!"
Kể từ khi hắn khôi phục ký ức kiếp trước chưa từng lộ ra biểu cảm kinh hãi như vậy.
Hôm nay cảm nhận được điểm màu đỏ kỳ lạ ở sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi, nội tâm hắn thực sự bị làm rung động.
Gương mặt Lý Sương Nhi bao phủ nét nghi hoặc nhìn Cố Thiên Mệnh, nàng cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn nên có chút lo lắng.
“Sương Nhi… nàng, không sao, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi kinh sợ trong lòng, sau đó mỉm cười, nhìn Lý Sương Nhi dịu giọng nói.
Lý Sương Nhi biết chuyện này khả năng không đơn giản như vậy, nhưng thấy hắn không muốn nói thêm cũng chỉ đành gật đầu với vô số hoài nghi.
“Sương Nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về trước đây, sau này lại tới”.
Cố Thiên Mệnh chỉ giật mình trong giây lát liền khôi phục lại dáng vẻ ung dung thường ngày nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm chạp rời khỏi Lý gia.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh liền trở lại Cố gia, đi thẳng tới gian phòng sâu nhất trong đình viện của mình rồi đóng chặt cửa lại.
"Khụ...", đột nhiên một ngụm đỏ tươi dâng lên trong lồ ng ngực hắn rồi phun ra ngoài, hắn chậm rãi lau đi vệt máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy nét ngưng trọng cùng sắc bén.
Vừa rồi khi thăm dò nơi sâu linh hồn Lý Sương Nhi, hắn đã va chạm tới một tia đại đạo kia, với tu vi hiện tại của hắn không tránh khỏi bị thương.
“Vết tích của thiên đạo, thiên kỵ, vậy mà là thiên kỵ…”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt lẩm bẩm.
Nhớ tới điểm đỏ như máu bị giam giữ ở sâu trong linh hồn của Lý Sương Nhi đó, hắn lại không kìm được xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chậm rãi hồi tưởng lại một số sách cổ ghi chép ở kiếp trước: "Sách cổ viết: đạo của trời, ruồng bỏ; vết của đất, chôn; người phạm phải tội tày trời, ắt phải chịu nhân quả, kẻ phản nghịch thiên đạo, ắt bị đất trời vùi lấp".
“Người bị ông trời bỏ rơi, Sương Nhi vậy mà lại là thiên kỵ…”, ngay cả một người có tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh cũng không khỏi kinh ngạc: “Nàng ấy từng làm ra chuyện gì sao? Khiến thiên đạo một phương ruồng rẫy, khiến thế giới này phải chôn vùi đây”.
Cố Thiên Mệnh của kiếp trước từng nhuốm máu vạn dặm sông núi cũng không bị khắc xuống dấu ấn của thiên đạo.
Chỉ có những kẻ đại ác, chống lại thiên đạo mới phải chịu luật nhân quả, khiến thiên đạo ruồng bỏ.
Lý Sương Nhi chính vì điều này mới không thể nói chuyện từ khi sinh ra.
Hắn biết tuy rằng thiên kỵ giữa đất trời này không nhiều nhưng vẫn tồn tại một số ít.
Họ đều sinh đều bị khuyết thiếu: không thể tu hành, nói chuyện, bị thiểu năng, tàn tật…
Loại người này đều là do đời trước làm ra một số việc mới dẫn tới nhân quả bị ông trời ruồng rẫy, phải dùng kiếp này để hoàn trả.
Cho dù họ là ai cũng vô phương cứu chữa, cả đời sẽ như vậy, hơn nữa còn phải trải qua chín kiếp nạn mới có thể gột sách dấu ấn thiên đạo trong sâu thẳm linh hồn.
"Thiên đạo...", Cố Thiên Mệnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bát ngát, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh giá thốt ra hai chữ này..