Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến Lý Sương Nhi có chút kích động, nàng lập tức đặt xuống bút lông trong tay, đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, hơi khom người tỏ ý chào hỏi.

“Được rồi, giữa hai chúng ta không cần câu nệ những quy củ này nữa”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng kéo bàn tay đẹp đẽ của Lý Sương Nhi, dịu dàng nói.

Lý Sương Nhi rủ mi, gật đầu với nụ cười ngọt ngào.

“Sương Nhi, hôm nay ta tới đây là muốn tới thăm nàng, chúng ta vào trong phòng nói kỹ hơn đi!”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp nắm lấy bàn tay mềm mại của Lý Sương Nhi, đi về phía khuê phòng của nàng.

Gương mặt diễm lệ của Lý Sương Nhi lập tức đỏ bừng, cắn chặt cánh môi đào ướt át tựa hồ rất thẹn thùng.

Chúng thị nữ trong sân thấy cảnh này đều mang theo hứng thú dồn dập rời đi, hơn nữa còn nhìn theo bóng lưng của hai người họ, lộ ra ý cười vui vẻ.

Vừa đặt chân vào khuê phòng của Lý Sương Nhi, một mùi thơm ngát động lòng người liền lấp đầy chóp mũi hắn, khiến hắn không tự chủ hít thêm vài lần.

Còn Lý Sương Nhi thì tâm tư rối loạn một đoàn, không ngừng dùng khóe mắt đánh giá góc nghiêng của Cố Thiên Mệnh.

Chàng ấy… không phải là muốn…

Trong lòng Lý Sương Nhi loạn như cào cào, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại, thầm nghĩ: “Chàng ấy… không phải là loại người đó, nhưng, có chuyện gì mà nhất định phải vào trong phòng nói vậy?”

Hai gò má Lý Sương Nhi đỏ hây hây, nàng cúi thấp đầu, để mặc Cố Thiên Mệnh kéo mình tới trước bàn trong khuê phòng.

“Sương Nhi, nàng ngồi xuống đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn hai gò má đỏ như đánh phấn của Lý Sương Nhi, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia ngờ vực.

Lý Sương Nhi gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

Sau đó Cố Thiên Mệnh tiếp tục: “Sương Nhi, ta muốn xem tại sao nàng không thể nói chuyện, sẽ chạm tới một vài chỗ, nàng đừng để tâm”.

Không thể nói chuyện… chàng ấy ghét bỏ ta sao?

Sự ngại ngùng của Lý Sương Nhi trong nháy mắt bị quét sạch hơn hơn nửa, nét ửng hồng trên mặt cũng lặng lẽ biến mất không dấu vết.

Nàng thẫn thờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, hai mắt xẹt qua một tia u ám, đôi tay không khỏi nắm chặt lấy làn váy.

"Sương Nhi nàng đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó", từ phản ứng của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh lập tức hiểu ra nàng đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: "Ta chỉ hy vọng nàng có thể khoẻ mạnh, không hề có bất kỳ sự ghét bỏ nào đối với nàng cả, hiểu không?"

Lý Sương Nhi nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú hồi lâu sau đó mới cứng nhắc gật đầu, tuy nhiên vẻ ảm đạm trong mắt nàng vẫn không tiêu tan đi là bao…

Trong khuê phòng của Lý Sương Nhi, hai người ngồi sát cạnh nhau.

"Sương Nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy hẳn là có thể chữa khỏi vấn đề không nói được của nàng, không hề có ý ghét bỏ nàng, biết chưa?"

Cố Thiên Mệnh không muốn để Lý Sương Nhi suy nghĩ lung tung bèn vội vã giải thích.

Có thể điều trị chứng mất khả năng nói chuyện?

Đôi mắt Lý Sương Nhi như cầu vồng sau mưa, tia tối tăm trong mắt thoắt cái chuyển thành mong chờ sáng rỡ, nàng nâng mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, dường như có chút hưng phấn.

"Ta không lừa nàng đâu, yên tâm", Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc mượt mà của nàng, mỉm cười nói.

Ánh mắt Lý Sương Nhi dán chặt lên người Cố Thiên Mệnh, thật lâu sau mới cắn môi đỏ mọng, nặng nề gật đầu, biểu thị lòng mình.

"Được, vậy để ta nhìn xem", Cố Thiên Mệnh cười hiền hòa nói.

Sau đó hắn bắt đầu kiểm tra các huyệt đạo cùng kinh mạch trên cơ thể Lý Sương Nhi.

Huyệt hợp cốc, huyệt liệt âm, huyệt thông lý, huyệt khúc trì,...!
Những huyệt đạo này đều là những điểm vô cùng quan trọng và có quan hệ mật thiết với các cơ năng trên cơ thể con người.

Tay phải Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay Lý Sương Nhi, thông qua vận chuyển huyền khí kiểm tra từng huyệt đạo một.

Mặt Lý Sương Nhi đã đỏ như trái đào chọc người thương yêu, nàng có thể cảm nhận được một tia huyền khí kia của Cố Thiên Mệnh đang len lỏi trong cơ thể mình, phảng phất như bị hắn nhìn thấu bộ phận nào đó.

Thời gian trôi qua, đôi mày kiếm của Cố Thiên Mệnh từ từ cau lại, bởi kinh mạch cùng huyệt đạo của Lý Sương Nhi hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nói cách khác, nàng hẳn là có thể nói như những người bình thường.

Nhưng tại sao Lý Sương Nhi lại không phát ra được âm thanh?

Cố Thiên Mệnh cau chặt mày không buông, chậm rãi nhắm lại hai mắt, kiểm tra lại từ đầu.

Nhưng lần này vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, thân thể của Lý Sương Nhi cũng không có vấn đề gì.

Chẳng lẽ Lý Sương Nhi vẫn giả bộ nhiều năm như vậy, thực ra nàng có thể nói chuyện sao?

Điều này cũng không hợp logic, vì hắn căn bản không cảm nhận được bấy kỳ tia dao động bịa đặt ẩn giấu trong linh hồn của Lý Sương Nhi.

"Đợi đã! Linh hồn!”

Cố Thiên Mệnh đột nhiên mở bừng hai mắt, thầm hô trong lòng một câu.

Hắn buông lỏng tay phải trên cổ tay Lý Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Sương Nhi, lát nữa nàng đừng kháng cự, ta muốn nhìn xem linh hồn của nàng có phải bị tổn thương hay không, được chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play