Hứa Quân Dao bị đau, mặt tái đi, nàng cắn răng không kêu đau kiên định nhìn thẳng vào Mạc Phong Tức, nghiến răng nói ra từng chữ: “ Là sự cố, là Mạc Ảnh Quân cướp thê hay là ngươi hai tay dâng ta cho Mạc Ảnh Quân, trong lòng tất cả mọi người không phải điều hiểu rất rõ sao? Mạc Phong Tức ngươi tự mang người dâng tới cửa, bây giờ còn oan ức cái gì?”
Nhắc tới chuyện này Mạc Phong Tức đúng là không có gì để nói, hắn ấp úng giải thích với nàng: “ Không có ta không hề dâng nàng cho hắn…ta…chỉ…chỉ là ta nhất thời hồ đồ, bị Thời Tịnh Kỳ quyến rũ nhất thời, đúng..là nàng ta quyến rũ ta trước, kế hoạch đó cũng là nàng ta nghĩ ra….”
*Chát!* Hứa Quân Dao thật sự không nhịn nổi nữa, nàng đưa tay dùng hết sức tát thật mạnh lên mặt hắn.

Tên khốn này còn khiến người ta ghê tởm đến bao nhiêu nữa cơ chứ, đổ hết trách nhiệm lên một nữ nhân, còn là nữ nhân đầu gối tay ấp với hắn nữa chứ.

“ Đây là nam nhân mà Thời Tịnh Kỳ tranh dành mạo hiểm để có được, Thời Tịnh Kỳ thật đáng thương! Ngươi có thể đứng ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn như thế không, trong người ngươi có chung dòng máu với Mạc Ảnh Quân đấy, đừng để suy nghĩ đê hèn của ngươi vấy bẩn dòng máu cao quý đó của phu quân ta!”
Hứa Quân Dao dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn, Hứa Quân Dao đã lật mặt với hắn nàng cũng chẳng ngần ngại gì nữa.

Đông Ca đang ở bên ngoài, nàng chỉ cần gọi một tiếng, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

Nàng không tin hắn lại không tiếc đánh đổi tất cả, thèm muốn tiểu hoàng thẩm của mình, chuyện xấu này sẽ ghi vào sử sách muôn đời bị phỉ báng.

Nhưng Hứa Quân Dao cố thế nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn, ngay lúc nàng há miệng muốn gọi Đông Ca….

“ Nếu như nàng muốn gọi tiểu nha đầu kia vào, thì ta khuyên nàng đừng có dại dột, ta có thể khiến một người biến mất thì cũng không ngại thêm người thứ hai đâu, nàng phải biết nếu như nha đầu kia xông vào thì nàng chẳng những không đem được người đi, còn mất thêm một người nữa đấy.” Mạc Phong Tức sờ lên vết thương trên mặt bị nàng đánh, sau đó hung ác nói uy hiếp.
Hứa Quân Dao tức giận cùng sợ hãi tới khóe mắt rơi lệ, Mạc Phong Tức thương xót nàng lấy tay gạt nước mắt giúp nàng nhưng còn chưa kịp chạm tới đã bị nàng gạt tay ra.

Mạc Phong Tức không giận hắn hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “ Ta chỉ hỏi một điều nữa thôi, trả lời xong nàng có thể đi.”
Hứa Quân Dao ra hiệu hắn nói, Mạc Phong Tức nhìn thẳng vào mắt nàng: “ Cái chết của Cửu hoàng tử không liên quan đến ta, nàng có tin không?”
Hứa Quân Dao không trả lời nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, Mạc Phong Tức cười nhạo chính mình rõ là đã biết nhưng vẫn cố chấp muốn chính miệng nàng nói, hắn buông nàng ra, Hứa Quân Dao không chần chờ thêm một giây phút nào ngay lập tức chạy ra ngoài.

Hứa Quân Dao chạy ra tới cửa, thấy Thời Tịnh Kỳ đang đứng ở bên ngoài, ánh mắt căm giận nhìn nàng.

Hứa Quân Dao không có thời gian quan tâm Thời Tịnh Kỳ, ngay lập tức chạy tới chỗ Đông Ca.
Thời Tịnh Kỳ hai mắt đỏ ửng, hôm nay Mạc Phong Tức nói muốn cùng nàng ta ăn cơm, Thời Tịnh Kỳ rất vui vẻ cẩn thận tỉ mít lựa chọn bộ y phục đẹp nhất, không ngờ khi tới nơi lại nghe nói Mạc Phong Tức lấy danh nghĩa của mình gọi Hứa Quân Dao tới.

Thời Tịnh Kỳ tức giận, lại không thể vạch mặt với Hứa Quân Dao trước mặt hắn, nàng ta nhịn lại chỉ không người tới gần cửa điện, tất cả những gì Mạc Phong Tức nói như mũi dao đâm thẳng vào trái tim nàng ta.
Thời Tịnh Kỳ che miệng không giám khác thành tiếng, đang muốn rời đi thì nghe bên trong vang lên một tiếng động lớn, Mạc Phong Thành đạp lên thư án làm nó đổ vỡ tan tành.

Khi mọi người đang định chạy vào xem xét tình hình thì Mạc Phong Tức hô lên, chỉ để Thời Tịnh Kỳ vào còn lại không ai được tiến thêm một bước.

Thời Tịnh Kỳ sợ hãi, những vẫn cắn răng bước vào, tình cảnh bên trong khiến Thời Tịnh Kỳ ngỡ ngàng, thư án vỡ nát, tấu chương rơi vãi trên sàn nhà, ấm trà tiến cống nghiêng ngả, Mạc Phong Tức ngồi một bên vẫy tay ra hiệu Thời Tịnh Kỳ lại gần hắn.
Thời Tịnh Kỳ lê từng bước khó khăn, nàng ta chưa từng thấy một mặt này của Mạc Phong Tức, lúc chuyện của Lý Thanh Lan xảy ra Thời Tịnh Kỳ đã chứng kiến Mạc Phong Tức nổi giận một lần, nhưng không hề khủng khiếp như hôm nay.
Mạc Phong Tức mất kiên nhẫn vì Thời Tịnh Kỳ quá chậm chạp, cho tới khi chỉ còn một bước chân, hắn vươn tay kéo nàng ta một lực mạnh.

Thời Tịnh Kỳ ngã xuống dưới chân hắn, tay bị hắn nắm lấy, Thời Tịnh Kỳ run rẩy nhìn hắn.

“ Điện hạ…”
“ Ngươi cũng sợ ta?”

“ Không có…thiếp không có!” Thời Tịnh Kỳ nhanh chóng phủ nhận.
Mạc Phong Tức cười lạnh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Thời Tịnh Kỳ: “ Ngươi đã nghe thấy chuyện của ta và nàng ấy rồi?”
Thời Tịnh Kỳ hai mắt mở to, nàng ta cảm thấy cả người lạnh toát trong lòng hoảng loạn không biết phải trả lời như thế nào mới không chọc giận hắn ta.

Không đợi Thời Tịnh Kỳ nghĩ cho xong Mạc Phong Tức đã nói: “ Nếu nghe thấy rồi thì ta cũng không ngần ngại nói với ngươi, ta muốn nàng ấy, muốn Thời Quân Dao trở thành nữ nhân của Mạc Phong Tức ta.

Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn an phận một chút, Cô sẽ không bạc đãi mà vẫn sẽ ân sủng ngươi, nhưng nếu ngươi không biết điều cản trở Cô và nàng ấy thì đừng trách Cô không niệm tình phu thê.”
Thời Tịnh Kỳ đã biết chuyện này từ lâu chỉ là không nghĩ hắn sẽ không thèm để ý luân lý mà trực tiếp thừa nhận trước mặt nàng như vậy.

Thời Tịnh Kỳ không giám chọc giận hắn nữa, chỉ có thể cắn răng gật đầu, hôm đó Mạc Phong Tức mạnh bạo kéo Thời Tịnh Kỳ vào phòng, đây là lần Thời Tịnh Kỳ cảm thấy đau đớn nhất, vì Mạc Phong Tức không hề thương tiếc, coi nàng ta như món đồ chơi mà chà đạp, tới khi tới khỏi điện của Mạc Phong Tức trở về, trên người Thời Tịnh Kỳ toàn vết xanh tím, nàng ta có mình trên giường khóc nấc lên.
……..
Hứa Quân Dao đã trở về Hiên Vịnh Cung được một canh giờ, Đông Ca không hề biết chuyện đã xảy ra trong chính điện Đông Cung.

Chỉ biết khi quay về Vương phi hạ lệnh chuẩn bị nước tắm, thật nhiều nước, liên tục ngâm mình.

Đông Ca không nhịn nổi nữa mới xong vào, Hứa Quân Dao đã chà người nàng một thân đỏ ửng, những chỗ hắn chạm tới nàng đều lấy hết sức mình để chà.
Đông Ca sợ hãi ngay lập tức ngăn nàng lại.

“ Vương phi, có chuyện gì vậy? Có phải tên đó đã làm gì người không?” Đông Ca xuất thân ảnh vệ giang hồ, không có cái gọi là quy củ của quý tộc, Đông Ca biết Mạc Phong Tức không có ý tốt với hai chủ tử của mình, vậy nên cũng chẳng có kiêng kỵ, gọi hắn là tên đó.

( Gửi vài lời đến các bạn đang reup truyện của mình, làm ơn tôn trọng chất xám và sự vất vả của người ta đi ạ.

Ngoài manga toon thì tất cả web khác đều là đạo nhái.)
Thấy biểu cảm khó chịu, đau đớn trên mặt Hứa Quân Dao cùng với những vết đỏ ửng trên người nàng, trên cánh tay của Hứa Quân Dao, Đông Ca còn mơ hồ thấy có dấu tay.

Đông Ca giận giữ không suy nghĩ liền đứng dậy tìm vũ khí cất giấu định đi tìm Mạc Phong Tức tính sổ.

Còn chưa kịp đứng dậy Hứa Quân Dao đã ôm nàng cứng nhắc: “ Đông Ca…đừng đi…đừng đi!” Hứa Quân Dao ôm nàng thấy tủi thân liền rơi nước mắt, nàng không muốn yếu đuối nhưng lại không kiềm được nước mắt.

Hứa Quân Dao nhớ đến lời Mạc Phong Tức nói: “ Quân Dao nàng lên nhớ đây là hoàng cung, một mình nha đầu Đông Ca của nàng có thể làm gì ta, mà ngược lại Đông Ca sẽ chết như thế nào, nàng có tưởng tượng ra không?”
.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play