<!--StartFragment-->Tóm tắt: Thời gian một đi không trở lại, vẫn cùng chết với người
Tiếng động truyền đến từ cửa, mọi người cùng nhau ngẩng đầu, Bùi Kỷ An cũng theo đó mà dời tầm mắt. Khi ánh mắt hắn nhìn thấy người dưới hành lang kia, bỗng nhiên trong lòng dao động mạnh mẽ.
Một cảm giác mãnh liệt, mạnh mẽ như nước lũ quấy phá đầu hắn, kêu gào thứ gì đó tỉnh lại. Nhưng giống như có một loại phong ấn mạnh hơn trấn áp, mặc cho sóng to gió lớn trong đầu mênh mông mãnh liệt, Bùi Kỷ An vẫn không nhớ ra thứ gì.
Hắn chỉ biết, hắn là con cả nhà họ Bùi, năm nay mười bảy, vừa mới sống lại. Không lâu trước đây, một kiếm của hắn xuyên qua ngực Lý Triều Ca, bản thân cũng bị Lý Triều Ca chấn vỡ tâm mạch. Hắn ngã trên điện Đại Nghiệp lạnh như băng, tầm mắt chỉ toàn màu đỏ, nhìn thấy nàng đứng trên đài cao, cầm kiếm, từ từ ngã xuống.
Thời gian một đi không trở lại, vẫn cùng chết với người. Hai người họ mất tám năm tàn sát, không thể cùng sống, nhưng lại cùng chết.
Sau khi Bùi Kỷ An sống lại, rất lâu sau mới thoát ra từ những tình cảm phía trước. Bởi vì sự khác lạ của hắn quá rõ ràng, người nhà đều nghĩ hắn bị bệnh, hấp tấp thăm hỏi hồi lâu. Hôm nay, cuối cùng Bùi Kỷ An cũng chuẩn bị đủ tâm lý, quyết định bắt đầu một cuộc đời mới.
Một cuộc đời hoàn toàn mới, không có Lý Triều Ca.
Bước đầu tiên của cuộc sống mới, đương nhiên là bảo vệ người nhà mình, ngăn cản bi kịch kiếp trước, và bù đắp tiếc nuối kiếp trước của hắn và Lý Thường Nhạc. Lúc Bùi Kỷ An đang bệnh đã gặp cha mẹ, anh em, hôm nay sau khi hắn đứng dậy, đột nhiên nhớ đến mình còn chưa gặp Cố Minh Khác. Đối với người biểu huynh tài hoa hơn người, lại thiếu niên mất sớm, Bùi Kỷ An vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, hiện giờ hắn sống lại trước khi Cố Minh Khác mất, đương nhiên muốn tới nhìn một cái.
Vì thế, Bùi Kỷ An không để ý người hầu khuyên can, đổi áo khoác, đến Tây viện gặp Cố biểu huynh. Kiếp trước Cố Minh Khác mất quá sớm, ấn tượng còn sót lại về Cố Minh Khác của Bùi Kỷ An là yếu đuối, không thích nói chuyện, tiêu cực lánh đời.
Nhưng hôm nay, Bùi Kỷ An bất ngờ ngẩng đầu nhìn, cả người giống như bị chấn động thật mạnh. Đây là biểu huynh hắn? Bùi Kỷ An mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng trí nhớ kiếp trước kiếp này đều nhắc nhở hắn, đúng vậy, đây là biểu huynh hắn, Cố Minh Khác.
Tần Khác đứng trên hành lang gấp khúc, bình tĩnh nhìn hóa thân của tinh quân Tham Lang dưới nhân gian. Từ ngũ quan (1) vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của Tham Lang, chẳng qua, trí nhớ bị khóa lại, pháp lực cũng bị áp chế mạnh mẽ, đơn giản chỉ là người phàm.
Khi ở thiên đình, Tần Khác là thiên tôn, Tham Lang là tinh quân, bất kể là địa vị hay là quyền lực, trách nhiệm, thế lực, hai người bọn họ đều không liên quan. Nhưng dù sao Tham Lang cũng nằm trong hai mưới tám tinh quân, ít nhiều gì Tần Khác cũng biết người này. Vì thế Tần Khác thật sự không rõ, đường đường là tinh quân, vì sao có thể vô dụng như thế?
Bị một người phụ nữ dồn ép đến mức đồng quy vu tẫn (2), hại thiên đình không thể không làm trái quy tắc, bố trí lại thế giới, để họ mang theo kí ức sống lại. Sau khi sống lại, Lý Triều Ca chỉ cần một đêm đã điều chỉnh xong cảm xúc, ngày hôm sau sinh khí dồi dào vào rừng Hắc Lâm, còn Tham Lang, không chỉ cần thêm một người đến giúp hắn, đến cả điều chỉnh cảm xúc, cũng chậm hơn Lý Triều Ca những năm ngày.
Tần Khác thật sự không muốn thừa nhận, đây là người tiếp theo được chọn làm Tây Khuê Thiên tôn, ngày sau sẽ đứng hàng tứ tôn, cùng ăn cùng ngồi với chàng. Tần Khác nhìn thấy Bùi Kỷ An, hồi lâu không nói gì, lâu đến mức người hầu cũng cảm thấy lo lắng. Lòng Tiêu Vĩ nóng như lửa đốt, hạ giọng lặng lẽ nhắc nhở: "Lang quân, Bùi Đại lang quân bệnh nặng mới khỏi đã tới thăm người, trước tiên hãy mời đại lang quân vào bên trong ngồi."
Tần Khác chủ quản hình ngục nhiều năm, sớm đã tách biệt cảm xúc và lý trí, tuyệt đối không để cảm xúc riêng ảnh hưởng tới chuyện công. Thực tế, chàng cũng không có tình cảm riêng. Bồi dưỡng Tham Lang là quyết định của thiên đình, cho dù Tần Khác không hài lòng với Bùi Kỷ An, cũng không đưa vào nhiệm vụ, ảnh hưởng đến Bùi Kỷ An lịch kiếp.
Sau khi biểu huynh dời mắt, không biết vì sao Bùi Kỷ An nhẹ nhàng thở ra, giống như trải qua thử thách hung hiểm khó khăn. Sau khi ý nghĩ này của hắn xuất hiện, tự mình làm mình hoảng sợ. Sao hắn lại sinh ra loại ý tưởng vớ vẩn thế này?
Người trước măt không phải hoàng đế, sau này, thậm chí không phải quan lại. Cả đời Cố Minh Khác đều là dân chúng áo vải bình thường, tuy rằng soạn xong sử Tùy, nhưng vẫn không có tiếng tăm. Thậm chí nói không dễ nghe, tính cách của Cố Minh Khác trong mắt Bùi Kỷ An, có hơi yếu đuối.
Đối với người biểu huynh này, Bùi Kỷ An có lòng thương tiếc, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác thương hại của người trên, sao hắn lại sinh lòng kính sợ với Cố Minh Khác? Bùi Kỷ An âm thầm ngạc nhiên, hắn nghĩ mình mới sống lại, cảm xúc còn chưa ổn định, cho nên mưa nắng thất thường. Bùi Kỷ An cảm thấy kì lạ một lúc, rồi cũng bỏ qua, cũng không để trong lòng.
Bùi Kỷ An và Tần Khác vào phòng ngồi. Tiêu Vĩ rót cho hai vị lang quân chén trà, nhẹ tay nhẹ chân lùi về sau. Đôi mắt Bùi Kỷ An lướt qua, không có ý định uống trà, mà tiếp tục trò chuyện với Cố Minh Khác: "Biểu huynh, ta nghe cô nói mấy ngày nay huynh bị bệnh, không ăn cơm đầy đủ. Hôm nay huynh có sao không? Đã gọi lang trung (3) chưa? Nếu chưa, ta sai người đi Thái y thự, mời y sử (4) đến."
Có lẽ Bùi Kỷ An vẫn chưa nhận ra, kiếp trước hắn hận Lý Triều Ca thấu xương, nhưng trong vô tình, hắn cũng có nhiều thói quen giống Lý Triều Ca. Như là, không đụng vào đồ không rõ nguồn gốc.
Thái y thự rất ít nhận chẩn bệnh bên ngoài, nhưng địa vị nhà họ Bùi khác biệt, đến cả hoàng đế cũng cho nhà họ Bùi mặt mũi mười phần, càng không nói đến thái y. Người bình thường hẹn không được ngự y, đối với nhà họ Bùi, chẳng qua là chuyện bình thường.
Tần Khác lắc đầu, nói: "Không cần."
Chàng cũng không bị bệnh, mời y sử đến còn phải giả bệnh, rất phiền phức.
Bùi Kỷ An chăm chú nhìn người đối điện, sắc mặt đối phương tự nhiên, phong thái ung dung, tuy sắc mặt trắng bất thường, nhưng trừ điều đó, cũng không có vẻ ốm yếu. Thoạt nhìn, không giống dáng vẻ bị bệnh.
Bùi Kỷ An không biết nên cảm thấy căng thẳng hay nhẹ nhõm. Không biết vì sao, biểu huynh hôm nay đặc biệt khác lạ, ít nhất trong trí nhớ của Bùi Kỷ An, khi hắn đối mặt với Cố Minh Khác, chưa bao giờ có cảm giác kinh hồn bạt vía này. Hơn nữa, dáng vẻ Cố Minh Khác rất đẹp, một người đàn ông như Bùi Kỷ An nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, rung động lòng người.
Trong đầu Bùi Kỷ An chợt nhớ tới một người, hắn lập tức đè xuống, làm như không có việc gì mà cười cười, nói với Cố Minh Khác: "Biểu huynh không sao là tốt rồi. Nếu biểu huynh có chỗ nào không khỏe, không cần ngại, cứ nói với ta. Biểu huynh ở nhà họ Bùi giống như anh em chúng ta, chỉ cần ta còn sống, tuyệt sẽ không để biểu huynh chịu uất ức."
Tần Khác đáp lại, hai người lại rơi vào im lặng. Tần thiên tôn cũng không phải người sẽ cùng người khác nói chuyện phiếm, nghìn năm qua chỉ có chàng thẩm vấn và phán quyết người khác, tuyệt không có người cần chàng chuyện trò. Dù Bủi Kỷ An có lòng mượn sức, giờ phút này cũng đứng ngồi không yên.
Kiếp trước hắn vội vã qua lại Đông Đô, cũng không quá chú ý đến biểu huynh sống nhờ nhà họ Bùi, chẳng lẽ kiếp trước, Cố Minh Khác cũng lạnh lùng, khó tiếp cận như thế?
Bùi Kỷ An cố gắng nhớ lại, càng nghĩ càng thấy mê man. Trực giác hắn nói rằng có chỗ nào đó không đúng, nhưng khi hắn sắp chạm tới đáp án, sẽ có một tầng sương mỏng buộc hắn lại, khiến hắn không thể thấy được lời giải.
Trong lúc Bùi Kỷ An trầm tư, bên ngoài truyền đến một giọng nữ lanh lảnh: "Cố Minh Khác, huynh tỉnh?"
Bùi Kỷ An lên tiếng trả lời rồi quay đầu lại, còn Tần Khác ngồi một lúc, mới nhận ra "Cố Minh Khác" là gọi chàng, từ từ đúng lên. Đúng rồi, chàng đã hạ phàm, hơn nữa đang chấp hành nhiệm vụ. Nếu đã nhận, đoạn thời gian này, chàng không phải Bắc Thần Thiên tôn, mà là Cố Minh Khác.
Một cô gái áo hồng xách váy áo, bước nhanh qua đường đá, chạy vội vào nhà. Tiếng gọi chồng chất của nha hoàn, người hầu phía sau vang lên "Nương tử (5) cẩn thận một chút", mà cô gái áo hồng vẫn nhắm mắt làm ngơ, chú tâm chạy về phía Cố Minh Khác và Bùi Kỷ An.
Bùi Kỷ An nhìn em gái trẻ tuổi hoạt bát, toàn vẹn còn sống, đột nhiên đôi mắt ươn ướt. Kiếp trước sau khi hắn nghe tin Sở Nguyệt xe hỏng người mất, một xác hai mạng, sững sờ hồi lâu không dám tin. Hắn cố hết sức ngăn cản tin Sở Nguyệt mất, chỉ là tin tức vẫn truyền về quê nhà, sau khi mẹ nghe tin ngất ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại, tinh thần càng kém, thường xuyên vừa đánh vừa mắng không khí.
Bùi Kỷ An hận Lý Triều Ca, càng hận mình hơn. Hắn biết vì sao Lý Triều Ca giết Sở Nguyệt, sau khi chuyện của hắn và Lý Thường Nhạc bại lộ, hoàn toàn chọc giận kẻ điên Lý Triều Ca kia. Lý Triều Ca bất chấp tất cả phát động chính biến, không chỉ Triệu vương bị đày ra khỏi kinh, đến cả Lý Thường Nhạc cũng bị liên lụy, treo cổ chết ở đạo quán. Sau này khám nghiệm tử thi rằng công chúa Quảng Ninh tự sát, nhưng người trong Lạc Dương ai mà không biết, là Lý Triều Ca giết công chúa nhỏ.
Bùi Sở Nguyệt là thư đồng (6) của Lý Thường Nhạc, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu sắc. Sau khi nghe tin đó, Bùi Sở Nguyệt cũng chịu kích thích lớn, nàng ta không để ý lời khuyên can của mọi người, cầm thư tay Lý Thường Nhạc viết vào cung, muốn chứng minh với Võ hoàng rằng Lý Thường Nhạc không tự sát, mà bị Lý Triều Ca hại chết. Nhưng chứng cứ của nàng ta còn chưa đưa tới trước mặt Võ hoàng, trên đường Bùi Sở Nguyệt tiến cung, đã gặp kẻ trộm tấn công, xe hỏng người mất.
Lý Triều Ca là kẻ giết người, Bủi Kỷ An cũng khó thoái thác tội này. Nếu không phải vì hắn, Sở Nguyệt và Thường Nhạc vốn sẽ không chết.
Nhưng mà hiện tài Bùi Sở Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, nàng chưa lấy chồng, vẫn còn là cô tiểu thư chưa biết cuộc đời khó khăn. Nàng ta mừng rõ chạy đến trước mặt anh trai, làm nũng nói: "Anh, anh tới thăm Minh Khác, vì sao không gọi em?"
Bùi Kỷ An đang đắm chìm trong kí ức, nghe tới đó hơi hoàn hồn. Hắn liếc mắt nhìn Cố Minh Khác một cái, trầm mặt, trách khẽ: "Không được vô lễ. Anh họ cũng là anh em, sao em có thể gọi thẳng tên như thế?"
"Em cứ gọi!" Bùi Sở Nguyệt biết anh trai không thể mắng nặng nàng ta, không hề sợ hãi. Nàng ta rúc vào bên người Bùi Kỷ An, sau khi nói xong, như bình thường cô gái nhỏ vẫn hay khiêu khích, cố ý vô tình mà nhìn về phía Cố Minh Khác.
Vừa nhìn thế, nàng ta bàng hoàng kinh sợ. Đây là Cố Minh Khác? Bùi Sở Nguyệt cảm thấy đâu đó không ổn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy đúng là như thế.
Lúc này biến thành Cố Minh Khác không hề để ý tới ánh mắt của Bùi Sở Nguyệt, người không liên quan đến nhiệm vụ, từ trước đến nay chàng lười để tâm. Hình như Bùi Sở Nguyệt thích Cố Minh Khác, thế nhưng, thì làm sao?
Chuyện nàng ta thích, liên quan gì đến chàng. Nghìn năm qua chàng cẩn thận giữ gìn pháp luật thiên quy, sớm đã biến thành một bộ phận của thiên quy. Đối với xử phạt tiên phàm yêu nhau, chàng nắm rõ như lòng bàn tay, chính chàng đã tự tay thẩm vấn, pháp quyết quá nhiều, sao lại có thể biết pháp phạm pháp, biết rõ cố mắc?
Hơn nữa, dưới góc độ hiệu quả và lợi ích, tình yêu cũng là thứ vô dụng nhất. Người phàm lập gia đình vì sinh sản đời sau, thần tiên không chết không vong, không cần sinh sản, nếu thế, vì sao phải lãng phí sức lực, bị tình yêu làm tốn thời gian?
Bùi Sở Nguyệt không kiềm được nhìn trộm Cố Minh Khác, mà Cố Minh Khác lại thờ ơ. Cố Bùi thị từ từ theo phía sau, tháng giêng rét đậm, trong tay bà ta vẫn cầm một cái quạt lông chim tròn như cũ, thong thả lay động: "Sở Nguyệt, con chạy từ từ một chút, mấy đứa trẻ tuổi đi đứng tốt, cô đã nhiều tuổi, theo không kịp."
Giọng nói Cố Bùi thị gọi đầu óc Bùi Sở Nguyệt trở về, đôi mắt Bùi Sở Nguyệt mở to, dùng sức nhào về phía Cố Bùi thị, chu môi nói: "Cô, cô không hề già. Cô còn phải nhìn anh họ cưới vợ lập gia đình, sao có thể già?"
Bùi Sở Nguyệt cố ý dùng giọng điệu khoa trương che giấu việc mình vừa mất hồn, không biết rằng, làm như vậy chỉ càng khiến tâm tư nàng ta thêm rõ ràng. Cố Bùi thị làm như không biết lòng riêng của cô gái nhỏ, cười nói: "Được, ta không già. Chờ sau khi ta tận mắt thấy Sở Nguyệt nhà ta lấy chồng, sinh vài đứa bé xinh xắn, ta lại già."
Bùi Sở Nguyệt bị nói đển đỏ mặt, nàng ta nhanh chóng liếc nhìn Cố Minh Khác, hờn dỗi nói: "Cô, cô nói gì thế! Cô còn như thế, cháu không để ý tới người nữa."
Cố Bùi thị dùng quạt che miệng cười lớn, cười đến run rẩy cả người. Bùi Kỷ An nhìn cô xinh đẹp đẫy đà, sắc mặt em gái hiện lên vẻ thiếu nữ, trong lòng bùi ngùi vô cùng.
Tất cả mọi người còn sống, thật là tốt. Bùi Kỷ An sao có thể trách mắng Bùi Sở Nguyệt, hắn nhìn em gái hoàn hảo không bị thương gì, đền bù cho nàng ta còn không kịp, sao có thể trách mắng nàng ta?
Sau khi Cố Bùi thị và Bùi Sở Nguyệt làm ra một màn sến sẩm, hình như cuối cùng cũng nhớ đến đứa con mình còn đang bệnh, thuận miệng hỏi: "Khác nhi, con có tốt hơn chưa?"
Cố Minh Khác nghe thấy xưng hô như thế, hơi nhíu mày, nhưng vì nhiệm vụ, chàng vẫn nhẫn nhịn. Chàng ung dung vuốt cằm, tự cảm thấy mình đã tốt tính đến tột điểm, thiên giới có ai dám gọi chàng như thế? Nhưng trong mắt Cố Bùi thị, lại thành không vui không giận.
Đứa con này cực kì giống người nhà họ Cố, mặt mày giống, tính tình giống, đến cả cơ thể ốm yếu cũng giống, không hề giống Cố Bùi thị một chút nào. Cố Bùi thị biết đây là đứa con duy nhất của mình, bà ta cũng muốn đối tốt với Cố Minh Khác, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt kia, Cố Bùi thị thật sự không có cách nào thân thiện được.
Lúc trước tuy Cố Minh Khác xa cách, nhưng tốt xấu cũng biết thuận theo người làm mẹ là bà ta, hôm nay được đấy, từ lúc bà ta vào cửa, Cố Minh Khác vẫn không nóng không lạnh mà ngồi, không quan tâm người làm mẹ này nửa câu. Đứa con bà ta nuôi dưỡng, còn không bằng cháu trai cháu gái.
Sắc mặt Cố Bùi thị không khỏi lạnh xuống, bà ta phe phẩy quạt, không mặn không nhạt nói: "Hết bệnh rồi là được. Thân thể con vốn yếu ớt, còn cả ngày ở trong nhà, khó trách hay bị bệnh. Theo ta thấy, con nên học hỏi Kỷ An, Sở Nguyệt, chăm ra ngoài kết bạn, không cần suốt ngày ở nhà, không bệnh cũng thành bệnh."
Sắc mặt Bùi Sở Nguyệt ngại ngùng, nàng ta nhanh chóng nhìn qua Cố Minh Khác, đang muốn giảng hòa, đã thấy Cố Minh Khác thản nhiên gật đầu, đáp: "Được."
Cố Minh Khác cũng không rảnh lo việc mẹ con nhà họ Cố có ngăn cách, lại càng không vì Cố Bùi thị lạnh nhạt mà buồn lòng. Chẳng qua, lời đề nghị của Cố Bùi thị hợp với ý Cố Minh Khác, chàng cũng nên tìm thời gian, từ từ "khỏi bệnh".
Phản ứng của Cố Minh Khác ngoài dự đoán của mọi người, đến cả Cố Bùi thị cũng kinh ngạc mở to mắt. Bùi Sở Nguyệt tạm dừng một lát, vội vàng nói: "Anh họ đồng ý ra cửa, thật là không thể tốt hơn. Đúng lúc, mấy ngày nay công chúa Quảng Ninh đang muốn đi săn bắn, anh họ chăm sóc sức khỏe cho tốt, đợi vài ngày nữa, cùng em đi săn thú."
Lời này của Bùi Sở Nguyệt hoàn toàn là để làm hòa, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, Cố Minh Khác đi thêm mấy bước đã ho khan, sao có thể cưỡi ngựa săn bắn? Bùi Sở Nguyệt nói thế, chẳng qua để làm đẹp mặt mũi mọi người thôi.
Cố Minh Khác lại lần nữa gật đầu, với chàng, chuyện này đã xong rồi. Thực ra Cố Minh Khác cũng không muốn săn bắn, thế gian đã ít người khiến chàng bị kích thích đến ra tay, chàng không tránh khỏi phải miễn cưỡng một lần, tự mình ra cửa bảo vệ Bùi Kỷ An.
Bùi Sở Nguyệt và người hầu kẻ xướng người họa, cười nói đổi đề tài, Cố Bùi thị cũng cười theo, khung cảnh vô cùng hòa thuận vui vẻ. Bùi Kỷ An nghe thấy săn bắn, yên lặng một hồi, hỏi: "Lần săn bắn này, Thánh nhân và Thiên hậu có đi không?"
"Đương nhiên." Bùi Sở Nguyệt không cần suy nghĩ, nói, "Thánh nhân và Thiên hậu thương công chúa Quảng Ninh như thế, sao có thể yên tâm để nàng ra cung một mình? Lần này, tất nhiên là tất cả tham gia, cùng đi hành cung (7)."
Hình như Cố Minh Khác cảm nhận được điều gì, ngoảnh đầu nhìn về phía Bùi Kỷ An.
Tay Bùi Kỷ An trong tay áo nhanh chóng nắm lại không tiếng động, một lát sau, hắn hạ quyết tâm, nói: "Được. Nếu tất cả mọi người đều ở, vậy ta vừa lúc tìm cơ hội, mời Thánh nhân tứ hôn cho ta và Quảng Ninh." _______ Chú thích: (1): Năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình (2): Cùng đến chỗ chết (3): Thầy thuốc (4): Thầy thuốc (5): Cách gọi của phụ nữ thời Đường, chỉ chung con gái (6): Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt. Ở đây hiểu theo nghĩa bạn cùng học, cùng chơi từ bé với công chúa, hoàng tử. (7): Nơi vua nghỉ lại khi đi ra khỏi kinh đô.<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT