-Nàng đã nói sẽ không thích Bùi Kỷ An nữa, vậy tuyệt đối sẽ không quay đầu liếc hắn một cái. ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Trời tối đen như mực, ánh sao thưa thớt rải rác trên nền trời, ánh sáng yếu ớt, khi có khi không. Dưới bầu trời đêm, núi Thập Lý nhấp nhỏ liên tục, quanh quẩn không dứt, bao trùm khu rừng rậm rạp ở giữa, như con cự thú(1) ẩn núp, bí ẩn mà nguy hiểm.
Trong núi khác với thành trấn, vừa vào đêm không một tiếng động. Chỉ có ánh đèn rải rác dưới chân núi, đó là thôn làng duy nhất ở núi Thập Lý, thôn Hắc Lâm.
Bên ngoài thôn Hắc Lâm bị rừng rậm tối mịt không thấy bên trong vây quanh, vậy nên được gọi là thôn Hắc Lâm. Người trong thôn này không nhiều lắm, dựa vào săn thú mà sống, lương thực, quần áo đều là tự cung tự cấp, nếu có thứ gì thật sự không tự làm được, như là dầu thắp, cũng chỉ có thể mua ở thành trấn gần nhất. Đến thành trấn phải đi qua rừng rậm đen kịt, vô cùng nguy hiểm, cho nên ban đêm thắp đèn là chuyện vô cùng xa xỉ ở thôn Hắc Lâm.
Thôn Hắc Lâm ở phía Tây Nam, ở chỗ gần Hắc Lâm nhất, có một tòa viện nhỏ. Sân này không lớn, tường bao cũng một phía trát một ít, có thể thấy gia cảnh không giàu có. Lúc này đây phòng chính đóng chặt cửa sổ, trong phòng tối đen như mực, không một tiếng động.
Tối nay không trăng, ngọn đèn trên bàn sớm đã cạn hết, trong phòng đưa tay không thấy năm ngón. Lý Triều Ca nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, lông mi rung mạnh. Bỗng nhiên cả người nàng run lên, choàng tỉnh.
Lý Triều Ca thở hồng hộc, nàng trừng to mắt một lúc lâu, mới nhận ra mình còn sống. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt đảo quanh bốn phía, âm thầm cảnh giác.
Đây là sao? Nàng bị người ta giam giữ à?
Lý Triều Ca theo bản năng điều động chân khí hộ thể, nhưng khiến nàng hoảng sợ là khi Lý Triều Ca vội vàng vận khí quanh người, phát hiện cả người không có vết thương, nhưng mà không còn chân khí.
Cũng không hẳn là không có, nhưng vô cùng ít ỏi. Lý Triều Ca đưa tay, phát hiện tay nàng trở nên nhỏ nhắn, trên tay còn có miệng vết thương rất nhỏ do đốn củi để lại, vốn không phải đôi tay sau này sống an nhàn sung sướng, giết người như ma. Lý Triều Ca chạy vội tìm gương trên đất, thông qua gương đồng thô ráp, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà non nớt.
Lý Triều Ca kinh ngạc, không thể tin được mà xoa mặt mình. Lúc này nàng nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nhớ ra, đây là thôn Hắc Lâm, là nơi nàng ở với ông Chu trước khi về Đông Đô khôi phục thân phận công chúa.
Lý Triều Ca cảm thấy không thể tin được. Nàng là người luyện võ, trước khi chết đã đột phá đến giới hạn, vô cùng rõ ràng khi một kiếm kia đâm xuyên qua nội tạng của nàng, chắc chắn nàng không thể sống được. Nhưng mà, giờ phút này nàng xác thực đứng trên mặt đất, cơ thể khuôn mặt đều nhỏ đi, ngay cả võ công cũng lùi về lúc còn trẻ.
Chỉ có một lí do, đó là không biết vì sao nàng có được cơ duyên sống lại, hơn nữa sống lại về thời thiếu nữ. Nhìn chân khí trong cơ thể nàng, giờ chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Kiếp trước khi mười sáu tuổi, nàng còn chưa biết mình là công chúa, vẫn nghĩ mình là một con bé thôn quê, không rõ cha mẹ, không rõ thân phận, không hình không vẻ gì sống trong núi lớn, ngày ngày tiếp xúc với sâu độc dã thú trong rừng Hắc Lâm. Nàng không biết tên mình, chỉ mơ hồ nhớ rõ trước đó có người gọi nàng "Triều Ca", nàng liền cho rằng, mình tên là Triều Ca.
Ông Chu chưa từng nói về lai lịch của nàng, Lý Triều Ca biết mình không phải con ruột, cũng chưa bao giờ hỏi. Trước đó có đứa bé cười nhạo nàng không cha không mẹ, bị Lý Triều Ca đánh một trận, sau không ai dám nói nữa.
Nàng lớn lên như một bé trai, từ nhỏ đun nước đốn củi, nhóm lửa nấu cơm, được ông Chu nuôi lớn vô cùng qua loa. Nói đến cũng lạ, nàng chưa bao giờ cố ý luyện võ, nhưng khi nàng tám tuổi đã có thể đánh cho tất cả đứa bé trong thôn không dám đánh trả, mười tuổi có thể theo người lớn đi rừng rậm săn thú, mười hai tuổi có thể vào núi một mình.
Nên biết rằng, người từng trải săn thú mười năm cùng không dám một mình tiến vào núi Thập Lý. Nhưng Lý Triều Ca tuổi còn nhỏ đã bị ông Chu ném vào trong núi đốn củi, ban đầu nàng ngã đến mặt mũi bầm dập, sau cũng từ từ quen dần.
Năm mười bốn tuổi ấy, Lý Triều Ca đã có thể một mình đánh một con gấu. Khi nàng khiêng da gấu quay về, phát hiện không thấy ông Chu. Trong nhà chỉ để lại một quyển sách không bìa, và mười đồng tiền bẩn thỉu.
Ông Chu biến mất.
Lý Triều Ca lại bị bỏ lại.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị vứt bỏ, Lý Triều Ca khó chịu mất hai ngày, nhanh chóng bước ra. Ngày nên sống như thế nào thì cứ sống như thế, nàng vào rừng Hắc Lâm săn thú, cũng sẽ tiện thể luyện tập tâm pháp ông Chu để lại. Nàng không biết quyển sách kia là cái gì, nhưng ngày tháng dù gì cũng rảnh rỗi, nhân tiện luyện tập thôi.
Lý Triều Ca cứ thế bừa bãi lớn lên đến năm mười bảy tuổi. Năm mười bảy tuổi ấy, núi Thập Lý động đất, thôn Hắc Lâm bị dư chấn ảnh hưởng, phòng ốc đổ sập, mặt đất nứt nẻ, gặp họa vô cùng nghiêm trọng. Thôn dân đều kiếm sống ở nơi nguy hiểm, không có người chết, nhưng vì động đất, rất nhiều thú dữ sâu độc trong rừng bị ảnh hưởng, dùng hết toàn bộ sức lực, đi vào bên trong rừng rậm. Thôn Hắc Lâm không còn cách nào khác, Lý Triều Ca chỉ có thể theo người trong thôn, cùng nhau đi qua rừng Hắc Lâm, đến Nhung Châu tị nạn.
Đó là lần đầu tiên Lý Triều Ca nhìn thấy thế giới bên ngoài. Cửa thành Nhung Châu nguy nga hùng vĩ, đột ngột mọc lên từ mặt đất, cờ quạt phần phật trên cửa thành, mặc giáp cầm mâu(2), Lý Triều Ca nhìn thấy khung cảnh này, hoàn toàn bị chấn động.
Nàng rõ ràng lớn lên ở trong núi, chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh này. Nhưng ở dưới đáy lòng Lý Triều Ca, lại mơ hồ hiện ra hình ảnh như thế.
Nhà cửa cũng uy vũ tinh tế như thế, binh lính cũng uy phong lẫm liệt như vậy, nhưng mà, còn cao hơn, lớn hơn cửa thành Nhung Châu.
Vậy là vì sao? Vì sao nàng lại nhớ rõ loại hình ảnh này?
Không đợi Lý Triều Ca nghĩ kĩ, đội ngũ vào thành sắp xếp bọn họ. Binh lính thủ thành gặng hỏi họ đến từ đâu, thôn trường ở phía trước trả lời, Lý Triều Ca vừa ngẩng đầu, thấy được bố cáo(3) trên trường, thấy được một bức tranh.
Bảng vàng bên cạnh bức tranh nói, sau khi Thánh thượng và Thiên hậu phong thiện(4) về từ Thái Sơn, Thiên hậu dùng thân phận con dâu phụng dưỡng Văn Đức Hoàng hậu, sau bỗng nhiên xúc động, nhớ tới con gái mình.
Thiên hậu là hoàng hậu của đương kim Thánh Thượng, năm Vĩnh Huy thứ mười ba bà được lập làm Hoàng hâu, năm Vĩnh Huy thứ mười sáu cùng Thánh Thượng cùng tiến cùng lùi, được xưng Nhị Thánh lâm triều, năm Vĩnh Huy thứ mười tám thụ phong Thiên hậu, vô cùng tôn quý, một bước lên mây. Người như thế theo lý thì không có tiếc nuối gì, hết lần này đến lần khác Thiên hậu mọi chuyện thuận lợi, chỉ có một nỗi buồn.
Năm Vĩnh Huy thứ mười hai, lúc Thiên hậu còn là Chiêu nghi, quân đội Sóc Phương nổi loạn, vương tôn quý tốc vội vàng trốn khỏi Trường An. Trên đường trốn về phía Nam, con gái lớn của Võ Chiêu nghi, An Định công chúa Lý Triều Ca năm ấy sáu tuổi, bị đi lạc.
Thực ra cũng không phải đi lạc, mà bị Vương Hoàng hậu vứt bỏ. Nghe nói lúc đó truy binh ở phía sau, công chúa An Định lảo đảo theo sau xe ngựa của Vương Hoàng hậu và Võ Chiêu nghi, Vương Hoàng hậu sợ truy binh đuổi theo, sinh lòng ác độc cắt đứt dây thừng. Dây thừng đứt, công chúa An Định mất tích ở nơi loạn lạc, từ nay về sau không rõ sống chết.
Một đứa bé sáu tuổi, bị lạc ở nơi phản quân, sao có thể sống sót? Tất cả mọi người chấp nhận công chúa An Định đã mất, Võ Chiêu nghi không kìm được đau buồn, hoàng đế cũng tức giận, trách móc Vương Hoàng hậu lòng dạ rắn rét, không lâu sau thì phế hậu vị của Vương thị. Năm thứ hai, loạn Sóc Phương đã yên, hoàng đế và hậu phi dọn về Trường An, cùng năm, hoàng đế bỏ qua sự phản đối của mọi người, lập Võ Chiêu nghi làm hậu.
Sau khi Võ Chiêu nghi xưng hậu, truy phong con gái lớn An Định công chúa, thực ấp(5), tiền tài ban thưởng như không cần tiền. Sau con gái nhỏ lớn lên, Võ Chiêu nghi mới dần thoát khỏi nỗi đau mất con.
Có công chúa nhỏ, đại công chúa số phận bất hạnh dường như đã thành quá khứ, rất nhiều năm trong cung không nhắc tới nàng. Không nghĩ đến lần phong thiện này, lại gợi lên nỗi đau mất con của Thiên hậu.
Sau này trở lại Đông Đô, sai người vẽ công chúa An Định, đưa tới huyện nha các cấp châu phủ, hạ chỉ dán ở nơi dễ thấy được nhất. Sau nữa còn công bố khắp thiên hạ tên húy và tuổi tác, quần áo, trang sức công chúa An Định mang lúc lạc đường, người đồng ý cung cấp tin tức về công chúa An Định, chỉ cần xác nhận không có sai sót, đều thưởng ngàn hai tiền, thăng quan tiến tước.
Vừa treo giải thưởng, người yết bảng chen chúc tới. Nhưng suốt ba năm, không có một tin nào là thật, dần dần, mọi người cũng quên đi chuyện này. Cho đến khi Lý Triều Ca chạy nạn, đứng ở cửa thành Nhung Châu, thấy được bức vẽ chính mình.
Nàng nhìn ba chữ "Lý Triều Ca" bên trên, trí nhớ phủ đầy bụi bỗng nhiên khôi phục. Nàng nghĩ ra, nàng vốn không phải con bé dã man nơi sơn dã, không phải người Kiếm Nam, cũng không tên là Triều Ca. Tên của nàng, là Lý Triều Ca.
Lý Triều Ca bị sự nhận thức này nện cho không hồi thần được, nàng buồn bực suy nghĩ không tiếng động ba ngày, cuối cùng bóc bảng vàng, gõ vang cửa cổ của phủ nha.
Ba năm nay phủ nha đã thấy nhiều loại người, thấy nhiều không trách. Thứ sử(6) Nhung Châu ngoài miệng đồng ý, nhưng thực tế không coi là chuyện lớn, đưa Lý Triều Ca ra ngoài. Lý Triều Ca khổ sở chờ đợi một năm, đến năm thứ hai đổi thứ sử mới, thứ sử mới sợ Thiên hậu xử lý hắn, thử đưa tin về Lạc Dương, cuối cùng Lý Triều Ca mới đi vào tầm nhìn của Đông Đô.
Kiếp trước năm Cảnh Nguyên thứ nhất, Lý Triều Ca đã mười tám, được thứ sử hộ tống vào Lạc Dương, gặp được vị Thiên hậu trong truyền thuyết kia. Thiên hậu vừa thấy Lý Triều Ca trở về đã khóc, sau đó Lý Triều Ca khôi phục thân phận công chúa, sắc phong An Định công chúa, thực ấp nghìn hộ. Cũng trong năm này, nàng ở yến hội trở về của mình, gặp được Bùi Kỷ An.
Từ nay về sau nàng thích Bùi Kỷ An như rơi vào ma chướng(7), vì giành Bùi Kỷ An với Lý Thường Nhạc, nàng không tiếc trở thành vuốt ưng cho triều đình, thay Thiên hậu loại bỏ đối thủ. Trước đó Lý Triều Ca cảm thấy mình cũng bình thường, tuy có thể đánh thắng, nhưng không có gì vượt trội. Cho đến khi đến Lạc Dương, Lý Triều Ca chậm rãi phát hiện, nàng khác với người bình thường.
Hóa ra người bên ngoài thôn Hắc Lâm, vũ lực( quá yếu.
Lý Triều Ca dễ dàng đánh ngã thị vệ cung đình, yêu quái gây hại cho triều đình đã lâu, dưới tay Lý Triều Ca cũng không chịu nổi một kích. Tâm pháp ông Chu để lại càng luyện càng tiến, trên con đường này Lý Triều Ca càng chạy càng xa. Tên của Chỉ huy sứ Trấn Yêu Tư, hoàn toàn nổi tiếng.
Ban đầu Lý Triều Ca chỉ giết yêu quái gây nghiệp, lấy mạng ác quỷ; sau trở thành tra tà thuật vu cổ, tra xét đại thần triều đình có lui tới với đạo ni hay không; sau nữa, Trấn Yêu Tư biến thành nơi vạn năng để ghép tội, sau này cần ai chết, phái Lý Triều Ca đi quý phủ người đó, giết yêu trừ tội.
Đông Đô ngọa hổ tàng long, bách quỷ dạ hành, có không ít yêu tinh quỷ quái. Tuy yêu quỷ có đáng sợ, sao có thể so được với quỷ trong lòng người.
Lý Triều Ca dần dần đi đến đường cùng, sau nữa, đã không cho nàng có cơ hội quay đầu. Nàng vì tự bảo vệ mình, không thể không giết càng nhiều người hơn, sau này, đến cả mẹ nàng cũng giết, tự lập làm đế.
Đáng tiếc mưu tính của nàng, ở một khắc(9) trước khi đăng cơ, chết dưới kiếm Bùi Kỷ An.
Lý Triều Ca bình tĩnh lại trong phút chốc, nàng cẩn thận nhìn người con gái trong gương một cái, người trong gương mắt hạnh mày liễu, da tuyết môi đỏ, đôi mắt trong veo, không nhiễm gió sương. Lý Triều Ca úp gương, đứng lên dứt khoát.
Đã gặp núi cao, sao có thể yên ổn nơi núi rừng? Đời này, đương nhiên nàng phải quay về Lạc Dương.
Chẳng qua, không cần chờ thứ sử Nhung Châu đưa người, Lý Triều Ca mười sáu tuổi không biết đường đến Đông Đô, Chỉ huy sứ Trấn Yêu Tư biết.
Đông Đô, nàng tự đi; vị trí công chúa bị mất, nàng sẽ tự lấy về; ngôi vị hoàng đế kiếp trước bỏ lỡ, nàng sẽ tự đoạt lấy. Về phần Bùi Kỷ An, thích đi chỗ nào thì cút đến chỗ đấy. Lý Triều Ca nghĩ đến kiếp trước thì tức đến mức đau lòng, giang sơn tốt đẹp trong tay, nàng không làm nữ hoàng của mình cho tốt, cố chấp với một người đàn ông làm gì?
Năng lực khác thì Lý Triều Ca không có, chỉ có nói chuyện thì giữ lời. Nàng nói không thích Bùi Kỷ An, tuyệt đối sẽ không quay đầu liếc hắn một cái.
Kiếp này, tầm mắt của nàng, thuộc về non sông ngàn dặm. _______ Chú thích: (1): Con vật khổng lồ, to lớn (2): Mâu là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương. Trong các loại mâu, biết đến nhiều nhất là xà mâu, có mũi mâu uốn éo giống hình con rắn. Phép dùng mâu chủ yếu là đập, đâm, chọc ngoài ra còn có nhiều kỹ năng khác tùy theo hình dạng của mũi mâu. (3): Báo cho mọi người biết (4): Thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất (5): Số hộ dân đinh trên danh nghĩa được các vua ban cấp và phong tặng cho các công thần, quan lại có công lớn, thường là số lượng lớn. (6): Là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc và lịch sử Việt Nam, đứng đầu đơn vị giám sát, sau là đơn vị hành chính "châu". (7): Cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra (8): Giá trị sức mạnh (9): Đơn vị đo thời gian, một khắc = mười lăm phút<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT