Sau khi ổn định ở phòng bệnh thì Cố Uyển mới nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác quân đội trên người Tần Chí Quân ra xem, trên vai phải của bộ quân phục bên trong có một lỗ thủng, lớp vải dính đầy máu đỏ sẫm, khi nhìn đến đây thì Cố Uyển lập tức bật khóc.
Kim đâm cũng sợ đau, nhìn thấy lỗ thủng trên áo, viên đạn bắn xuyên vào da thịt phải đau biết nhường nào.
Tần Chí Quân chính là sợ cô khóc, ban đầu định lặng lẽ dưỡng lành vết thương rồi mới về gặp cô, nào ngờ mới đến bệnh viện không bao lâu thì cô đã vội vã đến nơi, anh không dám cử động tay phải nên dùng tay trái cẩn thận lau nước mắt cho cô, anh khẽ cử động thì cô khóc nhiều hơn nữa, lo được bên đây thì không lo được bên kia, anh lo lắng đến mức hôn thẳng vào những giọt nước mắt đó, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, vết thương của anh thực sự là không đau, nhưng nhìn em khóc thì anh thấy lòng rất đau.”
Cố Uyển đâu nào tin anh, ai bị đạn bắn trúng mà có thể không đau chứ, để dỗ dành cô mà anh miệng đầy dối trá. Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh rồi nói nhỏ: “Ngồi xuống đi.”
Tần Chí Quân gật đầu, nghe lời ngồi xuống ở bên giường, chỉ cần cô không khóc thì sao cũng được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT