Cố Uyển đưa Lâm Xuân Hoa vào cửa hàng quần áo của Tần Chí Cương, Vương Hải Quyên đang phân loại quần áo trên kệ, khi cô ấy nhìn lên thì thấy hai người họ coi như người mua quần áo bình thường, hỏi: “Cô mua quần áo ạ? Nhìn xem có thích gì không, đều là những kiểu dáng được yêu thích từ thành phố Thâm Quyến.”
Khương Tiểu Diễm cũng đang sắp xếp quần áo, cầm một chiếc áo len rộng và một chiếc quần jean màu xanh nhạt đứng trước gương và nhìn qua gương thấy người này bước vào, hai người thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng một bà già trạc tuổi năm mươi, nên bắt đầu tác nghiệp.
Cố Uyển nhìn cô, người cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, có lẽ là đã bị đông cứng, đôi môi đỏ tươi, nhìn không ra như đang tô son, không có tác dụng dưỡng ẩm của son môi, nghĩ đến việc học cấp hai các bạn học sinh dùng giấy hồng, trông có vẻ giống.
Vào mùa đông, một chiếc áo len kín cổ cao màu trắng tinh, bên ngoài mặc một chiếc váy len màu xanh đậm, chiếc váy được thiết kế cổ chữ V và xẻ tà, màu tối, vốn đã mỏng, lại còn kiểu làm cho eo thon, phía dưới trang bị một chiếc quần thể dục chân chỉ mặc vào mùa thu, nhìn kỹ có thể thấy dấu vết của chiếc quần dài bên trong và một đôi giày da cao gót.
Chưa kể mùa đông thế này ai cũng mặc áo bông, cô gái này lạnh đế tái mét những cúng phải mặc đồ mùa thu đẹp đẽ đi làm, chỉ với bộ quần áo này, chiếc váy và đôi giày cao gót kia có thể đã tiêu tốn của cô ấy bốn năm tháng lương, nhớ ra Vương Hải Quyên nói anh của Khương Tiểu Diễm là bạn học của Tần Chí Cương, cũng là người từ quê đến, quần áo phải thay nhau giặt thường xuyên, không thể hôm nay là cô gái thời thượng, ngày mai là cô gái nhà quê được, thật là một người ý vị sâu xa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT