Bạch Kiều cứng ngắc nằm một hồi, có hơi nghiêng đầu.
Du Chiêu nằm ngay bên cạnh anh, ngủ rất ngon.
Anh không biết nghe được ở đâu, nói là người thích cuộn tròn lúc ngủ, thường rất không có cảm giác an toàn.
Du Chiêu không có cảm giác an toàn sao?
Khẳng định là không có.
Hắn từ nhỏ bị cha mẹ đưa đi. Trong biệt thự cậu mình, hắn thường xuyên ở một mình. Từ xưa tới nay chưa từng có ai cho hắn cảm giác an toàn.
Hiện tại trời còn chưa sáng, bên ngoài đen kịt một mảnh, đánh thức hắn khẳng định không thực tế.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Bạch Kiều, dạng người cạn ngủ như Du Chiêu, không thể ngủ một giấc đến hừng đông, tỉnh sẽ rất khó ngủ tiếp.
Anh nhẹ nhàng hít một hơi. Đầu tiên anh đưa tay dò xét cái trán Du Chiêu. Sau khi phát hiện hắn hết sốt thì yên tâm một chút. Rồi anh thận trọng đỡ lấy đầu của hắn, dời đầu của hắn sang bên cạnh.
Ít nhất không thể đè ép trái tim của anh nha!
Trái tim bị đè ép anh sẽ gặp ác mộng!
Sau khi chuyển đầu Du Chiêu đến trên gối đầu, Bạch Kiều chợt cảm thấy hô hấp đã thoải mái rất nhiều. Anh lần nữa đắp kín chăn cho Du Chiêu, sau đó nằm lại trên gối mình, hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra, hai mắt nhắm nghiền một lần nữa.
Về phần tay khoác lên trên lưng, chỉ cần không ảnh hưởng giấc ngủ, Bạch Kiều cũng không hề định di chuyển.
Anh rất nhanh ngủ lại lần nữa, không phát hiện sau khi mình nhắm mắt, người bị anh động đậy lại mở mắt.
Trong mắt Du Chiêu lộ ra một điểm buồn ngủ với chín điểm tỉnh táo.
Lúc Bạch Kiều sờ trán của hắn, hắn đã tỉnh. Lúc đầu nghĩ là Bạch Kiều sẽ dịch ra khỏi hắn, lại không nghĩ rằng Bạch Kiều chỉ di chuyển đầu của hắn, mặc kệ hắn ôm anh ngủ như thế.
Bạch Kiều...... Hình như cũng không bài xích dựa gần vào hắn!
Phát hiện này để Du Chiêu rất vui vẻ.
Hắn giương mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh của Bạch Kiều khi ngủ một chút, tay dùng thêm chút sức, ôm người gần thêm một chút, lại tiếp tục ngủ.
Đương nhiên, như trong dự liệu của Bạch Kiều, sau khi hắn tỉnh lại thì không có ngủ được.
Nửa mê nửa tỉnh chờ đến khi chuông rời giường reo, lần đầu tiên hắn tỉnh dậy sớm hơn so với Bạch Kiều. Thời điểm Bạch Kiều rời giường, hắn đã rửa mặt.
Nhìn thấy hắn tỉnh dậy sớm hơn so với mình đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, Bạch Kiều như gặp quỷ: "Sao hôm nay cậu dậy sớm như thế?"
Du Chiêu bình tĩnh nói: "Tỉnh nên dậy."
Bạch Kiều vừa ngáp vừa bóp kem đánh răng, còn vừa hỏi: "Bệnh của cậu sao rồi? Đầu còn đau không?"
Du Chiêu lắc đầu: "Không sao."
Tối hôm qua đã xác nhận hắn hết sốt, Bạch Kiều cũng không lo lắng nhiều, nghe hắn nói không sao cũng chỉ nhẹ gật đầu.
Hai người vẫn giống trước đó ai cũng bận rộn, đều đâu vào đấy rửa mặt thay đồ mang giày. Khác biệt duy nhất chính là, hôm nay đổi thành Du Chiêu làm trước, sau khi hắn hết bận, ngồi ở bên giường chờ Bạch Kiều, thuận tiện lên lướt diễn đàn.
Thật lâu không chú ý diễn đàn, phía trên rất nhiều bài viết thú vị, đại bộ phận là liên quan tới hắn và Bạch Kiều.
Du Chiêu ấn mở từng bài từng bài một đọc, nhìn thấy những bình luận có từ khóa cp, tâm tình vô cùng tươi đẹp.
[Bạch Kiều thật sự là đẹp nhất trần đời, một tấm ảnh chụp lén nè ( Hình ảnh)]
[A a a a a rất đẹp trai! Sao Bạch Kiều không ở lớp chúng ta chứ? Hiện tại tôi muốn chuyển lớp còn kịp sao?]
[Bạch Kiều: Xấu quá từ chối!]
[Ha ha ha ha ha ha ha lầu trên sâu sắc!]
[Trên đường gặp hai anh đẹp trai cùng nhau về ký túc xá, hôm nay lại là một ngày muốn leo khỏi hố nhưng bị đạp lại vào hố.]
[Khai giảng ngồi cùng bàn, sau đó cùng phòng ngủ, hiện tại cùng ra cùng vào, đây tuyệt đối không phải trùng hợp, ta ship cp nhất định là real!]
[Dĩ nhiên không phải trùng hợp, mỗi ngày Bạch Kiều ân cần mua bữa sáng như vậy, làm cái gì cũng đều đi theo Du Chiêu, có một tên tùy tùng trung thực như vậy, ai không muốn?]
[......]
[......]
Bên trong một đống bình luận vui sướng đột nhiên toát ra như vậy một cái bình luận vừa chua vừa thối, không chỉ có bình luận trả lời bên dưới bùng nổ, Du Chiêu lướt bài viết cũng không nhịn được nhíu mày.
Tùy tùng?
Hóa ra sẽ có người nhìn như thế đối với quan hệ giữa hắn và Bạch Kiều?
Cái từ tùy tùng này từ khai giảng đến nay thường xuyên bị khóa lại cùng một chỗ với Du Chiêu. Lúc học lớp mười, còn có người vụng trộm nói Trịnh Mãn Ân là tùy tùng của hắn. Về sau Trịnh Mãn Ân tổ chức bữa tiệc quan hệ hữu nghị, dùng tiền vả vào tất cả mọi người có mặt.
Sau đó liền có người đi theo Trịnh Mãn Ân, lại bởi vì Trịnh Mãn Ân cùng Du Chiêu là đồng đảng, bọn họ cũng thường xuyên bị xem như là tùy tùng của Du Chiêu.
Trước kia nghe được có người gọi như vậy, Du Chiêu cũng không cảm thấy có cái gì.
Hắn chưa từng muốn ai đi theo mình, chính bọn họ không ngại bị người khác xem như tùy tùng, Du Chiêu cũng không cần thiết để ý thay bọn họ.
Nhưng chuyện đồng dạng phát sinh ở trên người Bạch Kiều, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì hắn biết rõ, Bạch Kiều làm những việc kia, không giống với mục đích những người muốn đi theo hắn.
Bạch Kiều cậu ấy không cần dựa vào mình để đặt chân trong trường học. Cậu ấy cũng căn bản không quan tâm cái gọi là danh khí, cậu ấy làm như vậy, cũng chỉ là bởi vì......
Bởi vì......
Bởi vì cái gì...... Du Chiêu đột nhiên tạm ngừng!
Hắn giật mình phát hiện, hắn tìm không ra nguyên nhân gì khiến Bạch Kiều đối xử đặc biệt với hắn.
Nếu như chỉ là bởi vì nguyên nhân tính cách, cậu ấy thích lấy giúp người làm niềm vui, hoặc là thích xen vào việc của người khác, nhưng chia lớp lâu như vậy, làm sao không thấy cậu ấy đi quản chuyện người khác?
Mỗi ngày trong phòng học nhiều người không ăn bữa sáng cậu ấy không quan tâm. Những bạn học khác thân thể không thoải mái cậu ấy cũng không để ý. Hết lần này tới lần khác muốn nhúng tay vào một mình mình......
Du Chiêu chợt nhớ tới, mấy ngày ra thành tích thi tháng, trong diễn đàn suy đoán nguyên nhân liên quan tới Bạch Kiều che giấu thành tích.
Lúc ấy hắn vẫn cho là bởi vì nguyên nhân gia đình của Bạch Kiều.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, có vài suy đoán không phải là không có đạo lý!
Tỉ như, Bạch Kiều thật sự bởi vì có người thích, không muốn sau khi chia lớp bị tách nhau ra, mới cố ý thi chênh lệch để đến lớp học sinh kém.
Bạch Kiều cậu ấy có phải thật vậy hay không...... Đối với mình......
Tối hôm qua cậu ấy không có tránh đi, có phải là bởi vì...... Cậu ấy kỳ thật muốn mình làm như vậy?
Du Chiêu càng nghĩ càng không bị khống chế, hắn cầm điện thoại, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện đúng là như vậy.
Mặc dù hắn trước kia chán ghét có người mang theo mục đích tiếp cận hắn, nhưng nếu như người này là Bạch Kiều...... cũng không phải không thể.
"...... Này...... Này!"
Bên tai ấm áp lên, Du Chiêu hoàn hồn, phát hiện Bạch Kiều không biết tiến tới trước mặt mình từ lúc nào, mở to đôi mắt mang ý cười nhìn hắn.
"Cậu nghĩ gì mà mất hồn như thế?"
"......"
"Cậu cố ý dậy thật sớm là ngồi ngẩn người ở chỗ này?" Bạch Kiều nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, nhịn không được cười: "Đi, không đi sẽ muộn."
Bị kéo một cái, Du Chiêu bị ép đi theo hắn ra ký túc xá.
Trong phòng học, Du Chiêu cả một tiết tự học cũng đang lo lắng việc này, nhưng cũng không có cân nhắc ra kết quả gì.
Ngay cả thời điểm mua bữa sáng, cả người đều hốt hoảng.
Bạch Kiều nhìn đám đông chật kín người ở quán ăn sáng, hỏi: "Muốn ăn gì?"
Bỗng nhiên Du Chiêu khựng lại một lát, hỏi lại: "Cậu muốn ăn gì?"
"Hả?" Bạch Kiều hơi sửng sốt, cho là hắn là đang hỏi ý kiến anh, nói: "Quán này đông quá, chờ đến lượt chúng ta chắc cũng hết cơm nắm rồi, hay là đổi......"
"Cậu muốn ăn cơm nắm?"
"......"
Bạch Kiều chớp mắt mấy cái: "Thật ra...... Cũng bình thường, chỉ là......"
Chỉ là bánh mì nướng trứng cuộn ăn nhiều lần rồi, muốn đổi khẩu vị.
Nhưng mà không đợi anh nói xong, Du Chiêu đã quay người hướng phía quán cơm đi.
Bạch Kiều: "......"
Thấy Du Chiêu không xếp hàng bay thẳng tới cửa, Bạch Kiều muốn ngăn cản đã không kịp.
Bởi vì hắn chen ngang quá đột ngột, người lại quá dễ thấy, cơ hồ tất cả ánh mắt đều chăm chú vào trên người hắn. Lúc này tiến lên kéo người trở về, hình như...... Không quá nể tình.
Bạch Kiều đứng tại chỗ che mặt.
Du Chiêu rất nhanh mua được đồ ăn, mang theo túi nhựa đi trở về bên cạnh Bạch Kiều, vẻ mặt nói nghiêm túc: "Về sau bữa sáng tôi đi mua, cậu muốn ăn cái gì nói cho tôi."
Bạch Kiều: "......"
Những người khác đi ngang qua: "......"
Đây là hình thức phát biểu của tổng tài bá đạo gì đây?!
Một đống quần chúng ăn dưa len lén chú ý đến bên này, thấp giọng nghị luận ầm ĩ.
"Tình huống như thế nào? Mua bữa sáng cũng ngọt như vậy sao?"
"Du Chiêu mua bữa sáng cho người khác, lần đầu tiên đó!"
"Tui tới mua bữa sáng, không phải tới ăn thức ăn cho chó."
"Tui cảm thấy tui đã ăn no rồi!"
"......"
Ánh mắt tụ tập càng ngày càng nhiều, giao lưu cũng càng ngày càng rõ ràng. Bạch Kiều nghe không rõ bọn hắn nói cái gì, chỉ cho là Du Chiêu chen ngang đã dẫn đến mọi người bất bình, vội nhận bữa sáng, lôi kéo Du Chiêu cách xa "nơi thị phi".
Lôi người trở lại phòng học, Bạch Kiều mới mệt tâm nói: "Về sau cậu vẫn nên đợi ở phòng học đi."
"......"
Du Chiêu nghi hoặc: "Vì sao?"
Bạch Kiều nói: "Chúng ta là đi mua bữa sáng, không phải đi phá hư tập tục sân trường, người khác cực khổ xếp hàng, cậu cậu câu...... Cậu sao có thể chen ngang chứ?"
Du Chiêu nói: "Tôi nói với người ở cửa, cậu ta đồng ý."
"Cậu ta đồng ý, người phía sau cậu ta không có đồng ý nha!"
Du Chiêu: "......"
Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều như vậy.
Loại chuyện chen ngang này trong trường học thật ra rất bình thường. Bởi vì sợ không kịp, để một người chạy nhanh đi giành chỗ trước, người đến sau trực tiếp chen ngang.
Nhưng bị Bạch Kiều nói như vậy, Du Chiêu bỗng nhiên có một cảm giác tội lỗi.
Hắn kinh ngạc nhìn Bạch Kiều một hồi, nói: "Cơm nắm...... Còn ăn không?"
Bá đạo tổng tài một giây thành bảo bảo biết nghe lời.
"......"
Túi cơm nắm đã nằm trong tay Bạch Kiều.
Anh cúi đầu nhìn một chút, quả quyết nói: "Ăn!"
Dùng tiền mua, vì sao không ăn?
Du Chiêu: "......"
Bạch Kiều cầm một cái, mở đóng gói ra, cắn một miếng lớn.
Cơm nắm là cơm được trộn với mè, bên trong có chà bông, trứng, thịt xông khói, dưa leo và các loại rau củ khác. Cắn một miếng vừa lỏng vừa mềm vừa thơm lại vừa giòn, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Anh ăn được cơm nắm muốn ăn, hưởng thụ mỹ vị, lại bắt đầu cảm thấy mình có hơi nặng lời với Du Chiêu.
Thấy Du Chiêu nhìn mình ăn lại không ăn, Bạch Kiều mềm lòng: "Lần này thôi đó."
Du Chiêu gật đầu.
"Vậy...... Cậu ăn thử? Ăn ngon lắm đó."
Vẻ mặt cứng nhắc của Du Chiêu hòa hoãn, cuối cùng đưa tay, lấy hạt cơm dính trên khóe miệng Bạch Kiều, sau đó lấy cơm nắm từ trong túi nhựa, mở đóng gói ra.
Bạch Kiều: "......"
Động tác Du Chiêu tự nhiên lại lưu loát, nhưng không biết anh bị làm sao, vô ý thức sờ lên vị trí vừa mới dính hạt cơm, mặt dần dần đỏ lên.
Lúc này Chúc Lạp Lạp ngồi ở phía trước gặm bánh mì liếc mắt nhìn.
Bánh mì đã đủ khó nuốt, cô không muốn ngửi mùi chua của tình yêu đâu!
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT