Chuyện Khang Tuyển Trạch lớp mười đưa thiệp mời dự tiệc sinh nhật cho Du Chiêu và Bạch Kiều chỉ được nghị luận nho nhỏ ở A13, dù sao cái chuyện Du Chiêu ném thiệp mời hoặc thư tình của người khác, bọn họ đã nhìn mãi quen mắt.

Mà Khang Tuyển Trạch vội vàng chuẩn bị cho tiệc sinh nhật cuối tuần này của mình, hoàn toàn không có để ý đến sự phát triển của hai lá thư mời sau khi gửi đi.

Tối hôm xảy ra sự cố thiệp mời, Bạch Kiều sầu muộn trong ký túc xá.

Du Chiêu bị cảm chậm hơn anh một ngày, uống cùng loại thuốc với anh nhưng cảm mạo tăng thêm.

"Không nên nha, cảm mạo linh hẳn là rất hữu dụng mà!"

Bạch Kiều cầm một tờ hướng dẫn nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra Du Chiêu phạm vào kiêng kị gì có trong tờ hướng dẫn.

"Có phải cậu vụng trộm đổ thuốc hay không?"

Du Chiêu: "......"

Hắn ngược lại là muốn đem thuốc đi đổ.

Nhưng mà thời điểm Bạch Kiều pha thuốc giống như bạn nhỏ phân kẹo, cậu một ly tớ một ly, uống ngoan còn được khen thưởng.

Cả quá trình uống thuốc Bạch Kiều nhìn chằm chằm, không cho hắn một chút cơ hội nào!

Bạch Kiều cũng chỉ là lầm bà lầm bầm thuận miệng nói, không có trông chờ hắn thật sự trả lời mình, xem hết sách hướng dẫn, anh lại lẩm bẩm: "Xem ra việc cảm mạo này quả nhiên là tùy thuộc vào thể trạng, chắc chắn là do cậu thiếu rèn luyện."

Du Chiêu ho hai tiếng, "Cậu rèn luyện mỗi ngày?"

Bạch Kiều cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Ít nhất là không vắng mặt trong các buổi thể dục giữa giờ hàng ngày"

"......"

Bởi vì Du Chiêu luôn luôn không chịu mặc đồng phục, mà thể dục giữa giờ là có người của hội học sinh tuần tra, vì tránh việc lớp bị trừ điểm, mỗi ngày Triệu Lộ đặc biệt phê cho Du Chiêu một cái phép "nghỉ bệnh", không cần tham gia thể dục giữa giờ.

Du Chiêu nói không lại anh, nhịn không được lại ho hai tiếng.

Bạch Kiều không đành lòng nhìn, lại nói: "Thôi, tôi vừa nói giỡn, việc cơ thể kháng cảm mạo không có quan hệ gì với rèn luyện."

Du Chiêu: "......"

Cảm giác giống như dỗ đứa bé là sao?

Hắn khó chịu nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, quay đầu lại thấy Bạch Kiều đang cầm một cốc trà sữa bước tới: "Tôi vừa mới mua đấy, trong ký túc xá muốn uống nước nóng không tiện, nên tôi mua một cốc cacao nóng. Thấy cậu chiều nay ăn uống không ngon miệng, uống chút đi."

Du Chiêu có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Đúng là buổi chiều ăn cơm hắn không muốn ăn.

Cảm mạo phát sốt, ăn uống không ngon miệng rất bình thường, nhưng hắn cũng không quá bận tâm, nhất là khi có người cũng bị cảm như hắn ăn cơm cùng nhau.

Khi đó Bạch Kiều cũng đã khỏi bệnh, cho nên ăn còn nhiều hơn so với bình thường. Du Chiêu không muốn để cho người khác nhìn ra hắn không thoải mái, lúc ăn cơm cũng không biểu hiện ra cái gì.

Nhưng hắn tự nhận mình che giấu rất tốt, Thế mà vẫn bị Bạch Kiều phát hiện?

Bạch Kiều thấy hắn không nói lời nào, đưa trà sữa tới trước mặt hắn: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Uống nhanh, uống xong đi ngủ."

Du Chiêu nhận lấy trà sữa uống một ngụm, đột nhiên hỏi: "Cậu thì sao?"

Bạch Kiều nói: "Tôi không thích uống cái này."

Anh tương đối thích uống nước.

"......"

Du Chiêu dừng một chút: "Tôi muốn hỏi, tôi đi ngủ, cậu thì sao?"

Thời điểm tan học tiết tự học buổi tối, hắn nhìn thấy Bạch Kiều ôm vài cuốn sách về ký túc xá. Vài cuốn sách kia là sách ngày mai lên lớp cần dùng, cho nên không phải cầm về cất trong ký túc xá, vậy cũng chỉ có thể là đêm nay muốn đọc.

Nhưng bây giờ cũng đã là mười một giờ.

Hắn đột nhiên nhắc đến chuyện đi ngủ, Bạch Kiều lại hiểu sai, nhớ tới lời Trịnh Mãn Ân nói, cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không ngủ giường của cậu."

"......"

Anh cầm sách đi đến bên giường Du Chiêu, sắp xếp bàn đèn và chỗ ngồi, "Cậu ngủ đi, tôi làm đề một lát, chờ cậu ngủ thiếp đi thì tôi đi ngủ."

Du Chiêu nhìn anh lật ra bài tập vật lý, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp: "Bây giờ cậu làm bài?"

Bạch Kiều nói: "Đúng vậy, không bao lâu nữa chính là thi giữa kỳ, phải nắm chắc thời gian."

Du Chiêu không hiểu: "...... Vì sao cố gắng như vậy?"

Bạch Kiều cầm bút, bắt đầu giải đề ở trên giấy nháp, nghe vậy nhíu mày nói: "Không cố gắng thì có thể làm sao? Hiện tại ngoại trừ học tập tôi cũng không có chuyện khác có thể làm. Ngược lại là cậu, lại không cố gắng học tập, sẽ phải trở về kế thừa gia sản chục tỷ."

"......"

Anh mỉm cười nhìn về phía Du Chiêu.

Mặc dù biết chuyện có nguyện ý học tập hay không là chuyện của người khác, anh cũng không nên can thiệp. Nhưng chỉ cần có chút hi vọng, anh vẫn muốn thay đổi Du Chiêu ở nhiều phương diện, dùng loại phương thức trêu chọc này.

Du Chiêu hút ngụm trà sữa, lại nói: "Đây không phải là gia sản của tôi."

Bạch Kiều: "......"

Ý thức được mình nói sai, Bạch Kiều giật mình nói: "Xin lỗi."

Du Chiêu nói: "Không sao."

Bạch Kiều không nói tiếp.

Du Chiêu trầm mặc uống xong một ly ca cao nóng, đi bồn rửa tay bên cạnh súc miệng. Thời điểm đi trở về giường, ngừng ở phía sau Bạch Kiều một hồi.

Bạch Kiều chỉ cần bắt đầu làm bài sẽ rất nhập tâm, cho dù biết Du Chiêu đứng ở sau lưng của mình cũng không thể cắt ngang anh giải đề.

Anh dùng tư thế vô cùng tiêu chuẩn ngồi ở trước bàn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt dưới ánh đèn bàn chuyên chú lại nghiêm túc. Từ góc độ của Du Chiêu, có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ của anh, lông tơ nhỏ xíu trên mặt anh, dưới ánh đèn bàn làm nổi bật đều lộ ra vô cùng rõ ràng.

Thời điểm anh suy nghĩ sẽ cầm bút đặt trên môi, nắp bút làm cho đôi môi mềm mại của anh thay đổi hình dạng mà anh cũng không phát giác gì.

Anh không có cảm giác nhưng Du Chiêu có.

Hắn nhìn chăm chăm vào đôi môi của Bạch Kiều bị nắp bút làm "biến dạng", thốt lên: "Cậu có thể ngủ giường của tôi."

Bạch Kiều: "...... Hả?"

Anh vẻ mặt mờ mịt quay đầu.

Du Chiêu nói: "Tối hôm qua tôi ngủ giường của cậu, có qua có lại."

"......"

Có qua có lại là dùng như thế này sao?

Đây là đem nửa cái giường làm quà đáp lễ sao?

Bạch Kiều ngây người một lát, Du Chiêu đã nằm lại trên giường, để trống phần ngoài cùng của giường.

Bạch Kiều nhịn cười nói: "Tôi làm xong một đề này rồi đi ngủ."

Mặc dù anh cũng không muốn nửa cái giường kia của Du Chiêu, nhưng tối hôm qua Du Chiêu trông anh một đêm, anh trông trở lại cũng là điều nên làm.

Du Chiêu nhận được trả lời chắc chắn, nhẹ gật đầu, lấy điện thoại ra từ gối đầu bên cạnh, mở ra Wechat có một thông báo tin nhắn mới.

Là Lục Tiểu gửi tới.

Buổi sáng sau khi từ Khang Tuyển Trạch gửi thiệp mời đến phòng học, tấm thiệp mời Lục Tiểu cho hắn bị hắn cho lại vào phong bì đưa trở về, Lục Tiểu gửi tin nhắn đến hỏi thăm nguyên nhân.

Nhìn thấy tin nhắn mới nhất trên giao diện nói chuyện phiếm, Du Chiêu hơi nhíu mày, nhắn trả lời câu: Có thù, không đi.

Sau đó tắt điện thoại, trực tiếp đi ngủ.

Lục Tiểu sau khi gửi tin nhắn vẫn ôm lấy điện thoại chờ trả lời. Trong lúc màn hình sáng lên, đôi mắt của cô tựa hồ cũng phát sáng theo, nhưng mà chỉ nhìn thấy mấy chữ ngắn gọn mà lạnh lùng.

Có thù? với ai? Khang Tuyển Trạch sao?

Bọn họ có thể có thù gì chứ?

Nghĩ đến sau khi ngày nghỉ Quốc Khánh kết thúc, ngày đó đến trường Khang Tuyển Trạch ngăn cô ở trên hành lang chất vấn cô chuyện Du Chiêu. Lục Tiểu đầu tiên là mặt đỏ hồng, lại nhịn không được nghĩ: Thù của hai người bọn họ, không có quan hệ với mình đấy chứ?. Đam Mỹ H Văn

Ngày đó rõ ràng Khang Tuyển Trạch giận dữ cùng ghen tuông như vậy, anh ta xem Du Chiêu là gì với cô?

Du Chiêu lại thấy cô thế nào?

Cho dù nhiều năm không gặp, lúc gặp phải ở thư viện, cô liếc mắt vẫn nhận ra Du Chiêu.

Anh trai nhỏ nhà bên trước kia thường xuyên chơi đùa cùng cô đã trở thành một người trưởng thành, đẹp trai lại rất có sức hút.

Một tháng chuyển trường ngắn ngủi, cô đã từ trong miệng các học sinh biết được trong trường học Du Chiêu là một người như thế nào.

Hắn là trung tâm của các đề tài, là người được hoan nghênh nhất ở khối lớp mười một.

Hắn đối với người nào cũng đều không thèm để ý, không ai có thể khiến hắn đối xử đặc biệt...... Chỉ có mình không giống.

Giống như cô vẫn luôn nhớ về Du Chiêu, nhiều năm như vậy Du Chiêu vẫn chưa quên cô, cô thêm Wechat của Du Chiêu dễ như trở bàn tay.

Chỉ tiếc chuyện đặc biệt thế này cô lại không thể chia sẻ với ai.

Cô nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm Wechat, sau khi Du Chiêu nhắn lại mấy từ kia thì không có nhắn tiếp, cô đợi nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nhíu mày.

Chẳng lẽ là Khang Tuyển Trạch biết cô đem vé mời đưa cho Du Chiêu, lén mình đi tìm anh ấy để gây sự?

Du Chiêu có thể hiểu lầm cái gì hay không?

Cô có lòng muốn giải thích, lại không biết làm sao mở miệng.

Lúc này, hai người cùng ký túc xá với cô ra ngoài mua bữa ăn khuya đẩy cửa đi vào, một người trong đó còn mang vẻ mặt kích động nói: "Bà biết tôi vừa mới ở quán trà sữa gặp phải người nào không?"

"Ai vậy?"

"Bạch Kiều! Là học trưởng lớp mười một tháng trước thi hạn nhất đó! Ảnh rất đẹp trai luôn! Nhìn ở khoảng cách gần siêu đỉnh, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, tôi kích động quá!"

"Có kích động cũng không tới lượt bà, bà chưa từng nghe qua người đẹp trai đều có bạn trai à?"

"Bà nói Du Chiêu á hả? Đương nhiên tui biết mà, cho nên tui mới kích động đó!"

"......"

Thấy cô nàng không hiểu, vị nữ sinh kia hạ giọng kích động nói: "Tôi nói cho bà nghe, Bạch Kiều đến quán trà sữa căn bản không phải mua cho mình, ảnh nói bạn cùng phòng của ảnh bị cảm, cố ý mua ca cao nóng, bạn cùng phòng của ảnh là ai không cần tôi nói cho bà biết chứ?"

Nữ sinh biết được chân tướng không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn, sau đó hai nữ sinh ngầm hiểu lẫn nhau cười.

"Mà Du Chiêu vẫn chưa khỏi cảm hả? Tôi cho là sức khỏe ảnh rất tốt mà, không nghĩ tới cũng sẽ cảm."

"Bà cũng không nhìn một chút ảnh bị cảm là vì sao bị......"

Giọng nói các cô càng ngày càng thấp, cuối cùng biến thành nụ cười đầy thích thú.

Lục Tiểu ngủ ở giường trên, rất mẫn cảm bắt được tin tức mấu chốt trong lúc các cô nói chuyện với nhau: Du Chiêu bị cảm!

Là một học sinh chuyển trường, cô cũng không ngay lập tức đăng kí diễn đàn của trường học. Tin tức nhận được luôn luôn nghe nói từ trong miệng người khác, cho nên cô cũng không phải rất hiểu rõ quan hệ Du Chiêu với Bạch Kiều...... Mặc dù hai cái tên này xuất hiện rất nhiều trong lỗ tai cô, nhưng bởi vì có "người quen", cô mang tính lựa chọn không để mắt đến người không quen.

Du Chiêu bị cảm?

Khó trách hôm nay lúc cô đi tìm hắn, bạn học của hắn nói hắn đang ngủ.

Hắn bị cảm chắc chắn không thoải mái, lúc này cũng đã ngủ rồi.

Biết nguyên nhân hắn không trả lời tin nhắn, Lục Tiểu bình thường trở lại, nhìn giao diện nói chuyện phiếm cười cười, dự định ngày mai đi xem hắn một chút.

Mà lúc này Du Chiêu vốn nên đi ngủ, đang cò kè mặc cả với người ta.

"Còn chưa làm xong?"

Hắn nghe thấy người kia lật giấy cũng đã rất lâu rồi, lấy tốc độ làm một đề của anh cũng nên làm xong.

Bạch Kiều an ủi hắn nói: "Một đề, một đề cuối cùng."

Du Chiêu kéo chăn đắp che mình, quay mặt vào vách tường ngủ.

Thời điểm Bạch Kiều nằm lên, cho là Du Chiêu đã ngủ. Anh xốc chăn chui vào, lại đắp chăn cho Du Chiêu.

Nếu như anh không có tính sai, anh có thể khỏi cảm nhanh như vậy, chắc là do tối hôm qua đổ một thân mồ hôi.

Anh rất muốn để Du Chiêu ra mồ hôi, cho nên nằm rất sát bên.

Ban đêm Bạch Kiều bị ác mộng bừng tỉnh. anh mở mắt, lại nhìn thấy người trước đó đang hướng mặt về tường đã quay lại một hướng khác, co ro thân thể, một cái tay khoác lên lưng anh, đầu gối lên ngực trái anh, phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt.

"......" Quả nhiên giống như mèo.

[…]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play