Các nữ sinh không có phát giác gì đối với người xuất hiện ở cửa phòng học, nghiêm túc nghe Trịnh Mãn Ân nói sự tích vinh quang hôm qua của minh.
"Các cậu không biết đó thôi, lúc ấy nếu bọn tôi nếu đến chậm một bước, đầu của hai người bọn họ chắc nở hoa luôn!"
Bạch Kiều thầm nghĩ: Lúc ấy cậu mà đến chậm một bước, bọn tôi đã sớm chuồn mất rồi!
Có nữ sinh phát hiện cái mũi của Trịnh Mãn Ân còn sưng: "Cậu thế này...... Cũng là bị bọn kia đánh?"
Trịnh Mãn Ân khựng lại, cất giọng nói: "Đây coi là cái gì chứ? Các cậu không thấy được mặt mấy đứa học sinh lớp mười kia! Còn sưng to so với tôi!"
Nói xong cậu lén đâm đâm sờ lên cái mũi còn đang ẩn ẩn đau!
Cái tên nhóc lớp mười kia ra tay mẹ nó hung ác!
Sớm biết mình cũng sẽ bị thương, lúc cậu đánh lén đã dùng chân đạp!
Trịnh Mãn Ân oán giận nghĩ.
Nữ sinh lại nói: "Vậy cuối cùng làm sao mấy cậu ra khỏi cục cảnh sát?"
"Hắc hắc." Trịnh Mãn Ân liếc mắt chuyển hướng: "Cái này thì phải hỏi đại học bá của chúng ta!"
"Cái này có quan hệ gì với Bạch Kiều?"
Trịnh Mãn Ân nói: "Mấy cậu cũng biết hội trưởng hội học sinh trường mình có quan hệ với cục cảnh mà phải không?"
Nữ sinh gật đầu.
Sở dĩ Bạch Diệu có thể lên làm hội trưởng hội học sinh, không chỉ là bởi vì thành tích học tập của hắn tốt, càng quan trọng hơn là hắn có quan hệ với cục cảnh sát nên có thể trấn áp được những học sinh không nghe lời phản nghịch kia!
"Vậy mấy cậu cảm thấy, Bạch Kiều và hội trưởng hội học sinh khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau?" Nữ sinh nói: "Một người lớp mười một, một người lớp mười hai?"
"Một người trong hội học sinh, một người không phải?"
Trịnh Mãn Ân: "......"
Cậu ngừng một chút nói: "Xin lỗi, nói sai rồi, phải là bọn họ có điểm gì giống nhau?"
Điểm giống nhau?
Bọn họ đều là hạng nhất khối?
Không đúng!
Điểm giống nhau rõ ràng nhất giữa bọn họ là......
Các nữ sinh liếc nhau, ánh mắt đồng thời chuyển hướng về phía Bạch Kiều.
"Bọn họ đều có họ Bạch!"
Trịnh Mãn Ân vỗ tay một cái: "Đây mới là câu trả lời chính xác!"
Các nữ sinh: "......"
"Lợi hại nha Bạch Kiều, cậu có quan hệ gì với hội trưởng hội học sinh? Anh em?"
Bạch Kiều uốn nắn: "Anh em họ."
"Uầyyy, cậu giấu quá kỹ quá nha!"
Nghĩ đến Bạch Diệu bắt đầu từ lớp mười vẫn chiếm lấy vị trí thứ nhất bảng thành tích, có người nói: "Bây giờ tôi tin cậu không có gian lận lúc thi tháng rồi."
Bạch Kiều: "......"
"Mấy người thật đúng là không phải người một nhà, không tiến một nhà cửa nha!"
"Không ngờ tới cậu là người có quan hệ rộng"
"......"
Chủ đề một lần nữa dẫn lên người mình, Bạch Kiều giờ phút này vô cùng hoài niệm thời gian có bạn ngồi cùng bàn trấn trận.
Hắn bỗng nhiên hiểu nguyên nhân tại sao Du Chiêu luôn luôn mang theo tai nghe -- Thanh tịnh!
Thật sự là quyết định vừa sáng suốt vừa cơ trí!
Bạch Kiều đưa ánh mắt liếc về phía bàn của Du Chiêu, có khả năng bên trong có để tai nghe dự bị, định mượn tới dùng một chút.
Anh vừa đưa bàn tay tội ác đến, phía bên ngoài đám người đang vây lại bất ngờ vang lên một thanh âm: "Mấy người đang làm gì vậy?"
"......"
"......"
Bầu không khí thân thiện đột nhiên đông cứng.
Mấy nữ sinh đưa lưng về phía Du Chiêu đồng loạt quay đầu như con rối, đối đầu với một khuôn mặt anh tuấn lại không mất vẻ lạnh lùng. Hình thức nhả nhặn quan bế, hình thức cà lăm mở ra: "Bọn...... Bọn tôi......"
Một người nữ sinh cách Bạch Kiều gần nhất ngồi dậy nói: "Bọn tôi đang nói về Cố Quỳnh An!"
"Cố Quỳnh An?"
Những nữ sinh khác lấy lại tinh thần, đồng loạt gật đầu.
Trịnh Mãn Ân "khờ ngang".
Không phải là đang nói về chuyện của Bạch Kiều sao? Nói về Cố Quỳnh An lúc nào?
Thừa dịp Du Chiêu lâm vào suy nghĩ, một người nữ sinh nhanh chóng nói: "Bạch Kiều rất thích Cố Quỳnh an, bọn tô chỉ là... Ừm, thảo luận một chút, thế thôi đó, tạm biệt!"
Những người khác phụ họa: "Ừ, Bạch Kiều thật rất thích Cố Quỳnh An!"
"Đu idol thành công nha!"
"Có công mài sắt, có ngày nên kim! Xin chữ ký nha!"
"Nhớ xin hộ tôi một tấm!"
"......"
Các cô nàng cô một lời tôi một câu, rất nhanh tản đi sạch sẽ.
Gió mang hơi lạnh từ cửa sau phòng học thổi tới, để cho Du Chiêu vẫn đứng yên tại lối đi nhỏ, nhìn có mấy phần thê lương.
Hắn cúi đầu nhìn về phía người không có chút nào tự giác.
Trịnh Mãn Ân yên tâm thoải mái ngồi ngay tại chỗ ngồi của hắn, vẻ mặt thành thật hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Du Chiêu nhướng mày, dùng chân đá một cái vào chân mình ghế: "Về phòng học của cậu đi."
"Tôi không!"
"......"
Trịnh Mãn Ân gác một chân lên chỗ gác chân, dùng tư thế ngồi đại lão ngẩng đầu nhìn Du Chiêu: "Anh Chiêu, tôi cảm thấy gần đây có hơi quá đáng nha, làm cái gì cũng không rủ tôi."
"......"
"Thành thật khai báo, tối tối hôm qua làm cái gì? Có phải có tiểu yêu tinh bên ngoài không?"
Tiểu yêu tính cái đầu cậu!
Nghe cậu càng nói càng không đứng đắn, Bạch Kiều không thể nhịn được nữa quay đầu, vẻ mặt thân thiết nói: "Mãn Ân à!"
Trịnh Mãn Ân quay đầu: "Hả?"
Bạch Kiều nói: "Cậu có trông thấy cục gôm của tôi không?"
".....Cậu vừa mới dùng cái gì ném tôi?"
"Gôm đó."
"Vậy chắc là trên mặt đất."
Bạch Kiều: "Có thể tìm giúp tôi được không?"
Trịnh Mãn Ân lập tức cảnh giác: "Làm gì? Cậu lại muốn ném tôi?"
Bạch Kiều chân thành nói: "Sao thế được chứ? Mới nãy là nhất thời xúc động. Tôi xin lỗi. Hiện tại là viết sai, tôi muốn dùng gôm."
"......" Trịnh Mãn Ân nửa tin nửa ngờ.
Cậu cúi đầu tìm tìm trên mặt đất, phát hiện tung tích cục gôm tại chân tường, khoảng cách không xa, đi qua thì có thể nhặt.
Thế là cậu tin, nhịn không được quở trách nói: "Nếu là đồ vật cần dùng thì sao có thể ném lung tung chứ?"
Nói xong cái mông đã rời khỏi cái ghế.
Bạch Kiều chớp lấy thời cơ, hất cằm về phía Du Chiêu.
Du Chiêu hơi nhíu mày, trong lúc Trịnh Mãn Ân quay người thì ngay lập tức đã ngồi vào chỗ ngồi.
"Nè, gôm của cậu......" Trịnh Mãn Ân đang chuẩn bị đưa gôm cho Bạch Kiều, lại thấy chỗ ngồi đã bị chiếm, lập tức cả kinh nói: "Này!!!"
Du Chiêu mắt điếc tai ngơ.
Bạch Kiều tiếp tục chân thành nhận lấy gôm từ trong tay cậu, nói: "Cảm ơn nha, đại ân đại đức."
Trịnh Mãn Ân: "......"
Hà Kiêu mắt thấy toàn bộ quá trình lắc đầu không đành lòng nhìn thẳng.
Những người khác nhịn cười vất vả.
Cái này còn có gì không hiểu nữa?
Hai người này liên thủ lại hố mình!
"Cậu cậu cậu cậu cậu...... Các cậu......"
Cậu từ lối đi nhỏ vây lại phía trước Du Chiêu, ấm ức chỉ vào bọn họ nói không ra lời, đang muốn lớn tiếng khiển trách vài câu, có một người đi ngang qua ngoài hành lang.
Chủ nhiệm lớp A14 vốn chỉ là hiếu đi xem "nhân vật truyền kỳ" của A13 lúc này đang làm gì. Không nghĩ tới người muốn nhìn thấy không thấy được, lại thấy được người lẽ ra không nên nhìn thấy, lập tức nổi giận.
"Trịnh Mãn Ân! Em đứng ở lớp khác làm gì?"
Trịnh Mãn Ân: "......"
Vẻ mặt cậu không phục quay đầu: "Thầy ơi, em muốn chuyển lớp!"
"Chuyển lớp cái gì! Bắt đầu học rồi, còn không tranh thủ thời gian trở về phòng học! Em muốn đứng ở lớp người khác nghe giảng bài?"
Trịnh Mãn Ân ấm ức vô cùng.
Cậu vốn có thể ngồi nghe giảng.
Cuối cùng cánh tay không lay chuyển được đùi, tiểu phản đồ A14 bị chủ nhiệm lớp của mình lĩnh đi.
Đối mặt cái quay đầu lên án của Trịnh Mãn Ân, Bạch Kiều bất đắc dĩ dang tay ra.
【 Chậc chậc, các cậu như thê này gọi là cái gì? Cấu kết với nhau làm việc xấu?】
Bạch Kiều: "Không, đây chỉ đơn thuần là trí thông minh nghiền ép."
【......】
Bạch kiều cầm gôm, bôi sạch chữ như gà bới trên giấy nháp.
Cho nên anh đúng là cần dùng đến gôm!
Xung quanh thanh tịnh, anh tiếp tục làm bài, nhưng mà ánh mắt bên cạnh cũng đã đóng đinh vào mình, hắn không thể không quay đầu lại: "...... Sao thế?"
Mắt Du Chiêu không chớp nhìn chằm chằm anh, "Cậu...... Thích Cố Quỳnh An?"
Anh rốt cuộc hiểu nguyên nhân vì sao đám nữ sinh kia trước khi đi lại chuyển chủ đề tới trên người Cố Quỳnh An.
Anh thích Cố Quỳnh An không?
Đáp án chắc chắn là có.
Đại minh tinh có giá trị nhan sắc, có kỹ thuật biểu diễn, không có scandal xấu, không có tư liệu đen, ai không thích?
Nhưng Bạch Kiều có trực giác mình không thể nói ngay thẳng như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Tôi thích phim chú đóng."
Du Chiêu giống đang dò xét nhìn chằm chằm anh nửa ngày, nói: "Thích phim thì có thể."
Bạch Kiều: "Vậy thích gì không thể?"
Du Chiêu: "Người."
Bạch Kiều giật mình, vẫn không nhịn được hỏi: "Vì sao?"
Du Chiêu dừng một chút, bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, dùng điện thoại gõ ra ba chữ: Có chủ rồi.
Bạch kiều: "!!!" Vỡi?!!
Anh nhìn chung quanh một chút, cầm điện thoại trong tay Du Chiêu qua, gõ chữ: Cậu với Cố Quỳnh An rất thân quen sao?
Du Chiêu: "......"
Hắn cho là người này sẽ hỏi, "chủ" này là ai!
Du Chiêu tiếp tục gõ chữ trả lời: biết sơ sơ.
"......"
Bạch Kiều xóa bỏ câu trả lời phía trước, tiếp tục trả lời: Chỉ là biết sơ sơ mà biết chuyện riêng tư như thế?
Du Chiêu: Trông thấy.
Bạch Kiều:......
Cái này đã không phải là quan hệ bình thường rồi được không!
Bạch Kiều kích động: Vậy...... Có thể xin chữ ký sao?
Vẻ mặt Du Chiêu không rõ nhìn liếc anh một cái, nhận lấy điện thoại.
Bạch Kiều chuyên chú nhìn hắn gõ chữ, bỗng nhiên bàn học chấn động, anh ngẩng phắt đầu lên, phát hiện bạn học cả lớp đều đang nhìn mình.
Lại nhìn lên đằng trước, cô Triệu Lộ đã cầm giáo án đứng trên trên bục giảng
Bạch Kiều: "......"
Anh vội vàng dùng tay vỗ du chiêu một cái.
Chúc Lạp Lạp dùng khẩu hình miệng, thấp giọng hỏi: Hai người các cậu làm gì vậy?
Cô Triệu đã vào lớp một lúc lâu, nhìn xem hai người này cầm một cái điện thoại dùng phương thức gõ chữ tiến hành giao lưu bí mật.
Chuyện gì cần hai người ngồi kế nhau dùng điện thoại thần bí đánh chữ giao lưu?
Vẫn là dùng một cái điện thoại!
Bạch Kiều xấu hổ ho một tiếng.
Du Chiêu bình tĩnh xóa bỏ toàn bộ chữ đã đánh, sau khi xóa màn hình đưa di động nhét trở về ngăn bàn.
Triệu Lộ lúc này mới thu hồi ánh mắt, lật giáo án chuẩn bị giảng bài.
Chuyện muốn xin chữ kí cứ như vậy gác lại.
Sau mấy tiết tự học buổi tối, Bạch Kiều đã đem việc này quên sạch sành sanh.
Nguyên nhân là hậu di chứng của "ngủ" đầu đường.
Ngay từ đầu Bạch Kiều cũng không có coi vấn đề yết hầu không thoải mái ra gì. Đến buổi tối ở trên lớp học cũng chỉ là ngẫu nhiên ho khan hai tiếng. Sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối, anh đã cảm thấy hoa mắt váng đầu.
Sau khi trở lại ký túc xá, anh không phụ sự mong đợi của mọi người, phát sốt.
"Không phải cậu nói không có chuyện gì sao?"
Du chiêu đưa tay lên trán anh sờ sờ, lông mày đều muốn xoắn hết vào nhau!
Bạch Kiều nằm ở trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, "Trời muốn diệt tôi, khó lòng phòng bị!"
Du Chiêu: "......"
Người này đoán chừng là đầu óc sốt đến hồ đồ rồi!
Hắn đi vào toilet cầm khăn lông ngâm nước lạnh rồi vắt khô, đi trở về bên giường đắp lên trán anh, "Chờ tôi chút!"
Hắn đến phòng y tế lấy thuốc!
Bạch Kiều tựa hồ biết hắn muốn đi đâu, giơ tay yếu ớt, lên tiếng nói: "Tôi không uống thuốc pha nước!"
"Rầm!"
Trả lời anh là âm thanh cửa túc xá đóng lại.
[...]
Editor: Nếu như tui đoán không nhầm thì Cố Quỳnh An có thể là cậu của Bạch Kiều đó. Vì cậu của Bạch Kiều là ảnh đế (trên bìa truyện có ghi) và trùng hợp là Cố Quỳnh An cùng họ với Cố Thi (mẹ của Bạch Kiều). Còn tại sao Bạch Kiều không biết về Cố Quỳnh An thì tui không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT