Vết thương của Bạch Kiều chỉ lộ ra trong chốc lát, mặc xong áo thun thì không nhìn thấy nữa. Anh chỉnh lại vạt áo, quay đầu nói: "Sao thế?"
Du Chiêu tiến lên một bước, đưa di động đưa cho anh: "Có điện thoại."
Cuộc gọi đến đã ngừng. Bạch Kiều nhận lấy nhìn một chút. Bên trong ghi chép cuộc gọi cho thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Cố Thi gọi tới.
Anh nói một câu cảm ơn với Du Chiêu, gọi lại cho Cố Thi.
"Con ở nhà, không có việc gì đâu...... Mới vừa tắm xong!"
"......"
"Không cần, mẹ không cần về, chuyện ăn uống tự con có thể giải quyết. Buổi chiều con về trường học rồi, mẹ đừng lo lắng cho con."
"......"
"Con biết rồi. Mẹ làm chuyện của mẹ đi. Con cúp điện thoại không làm phiền mẹ nữa."
Bạch Kiều vừa nghe điện thoại vừa sửa sang lại quần áo. Khi anh nói điện thoại xong, phòng ngủ cũng đã gọn gàng trở lại.
Anh cầm quần áo bẩn chuẩn sang phòng giặt quần áo sát bên, quay đầu phát hiện người đứng tại cửa còn nhìn chằm chằm anh.
Bạch Kiều bị hắn nhìn đến sững sờ: "Sao thế?"
Ánh mắt Du chiêu rơi vào eo của anh. Đột nhiên hắn tiến lên, xốc áo thun có chút rộng rãi của anh lên, khiến vết bần tím trên eo một lộ ra lần nữa.
"!!?"
Bạch Kiều bất ngờ không kịp phòng bị, hô hấp cũng ngừng một nhịp.
Du Chiêu hỏi: "Không đau sao?"
Bạch Kiều cúi đầu nhìn theo một chút, nhưng mà góc áo bị xốc lên chặn ánh mắt anh, cho dù không che vết thương nhưng cũng tại điểm mù của anh. Anh không nhìn thấy, chỉ lắc đầu theo cảm giác của mình: "Không đau."
Du Chiêu ngẩng đầu nhìn anh một chút. Bỗng nhiên ấn xuống bên trên vết bầm một cái.
Bạch Kiều: "Thật sự không đau."
Kỳ thật ấn xuống vẫn có chút đau. Nhưng loại đau này so với ống thép gậy gỗ đánh ra máu bầm chính là tiểu vu gặp đại vu!
Eo là khu vực mẫn cảm. Người khác vô tình chạm phải cũng rất mẫn cảm, chớ nói gì năm ngón tay của Du Chiêu đặt ngay phía trên, còn vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn.
"Thật sự hết đau rồi. Có điều máu bầm không tan nhanh như vậy."
Bạch kiều nói xong liền kéo quần áo xuống, không chút dấu vết để tay lại sau lưng.
Du Chiêu vẫn là vẻ mặt hoài nghi, mơ hồ nhìn ra được mấy phần áy náy.
Bạch Kiều bất đắc dĩ cười cười: "Không sao. Nếu cậu thật sự cảm thấy áy náy thì về sau cũng đừng bóp tôi được không?"
"......"
"Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi làm cho."
Du chiêu thu lại bàn tay trên eo anh lại để ra sau lưng, ngẩng đầu lên nói: "Gì cũng được."
Bạch Kiều: "Vậy tôi làm đại đó."
"......"
Hắn ném quần áo bẩn vào trong máy giặt, quay người xuống lầu.
Du Chiêu đi theo phía sau anh như cái đuôi. Không biết anh tìm ra một cái tạp dề đỏ chót từ chỗ nào rồi mặc lên người, sau đó bắt đầu bận rộn trong bếp.
Áo sơ mi trắng phối hợp với tạp dề đỏ...... Thật là xấu xí!
Tạp dề màu đỏ buộc chặt vào eo anh càng làm cho dáng người của anh lộ ra vẻ gầy gò. Khi nhớ đến cảm xúc vừa mới chạm vào "vết thương", mặt Du Chiêu nóng lên, hơi mất tự nhiên chớp mắt.
Nhưng hắn cũng không rời khỏi nhà bếp.
Nhìn một người nấu bữa sáng cho mình là một việc rất thú vị.
Từ trước đến nay khi Du Chiêu ở nhà toàn là bảo mẫu làm xong rồi gọi hắn ra ăn, hoặc là trực tiếp đem đến phòng cho hắn. Đó giờ hắn không biết nhìn người khác nấu ăn lại thú vị đến thế.
Bạch Kiều rất chuyên chú làm việc, cũng không để ý đến có người đang đứng nhìn ngoài cửa.
Mấy phút sau, hai phần trứng chiên và thịt xông khói được bày lên bàn. Bạch Kiều lại hâm nóng hay ly sữa rồi mang đặt lên bàn.
"Ăn no thì được chứ còn ngon thì không chắc. Không có cách nào so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà cậu. Nhưng đảm bảo bổ, ăn đi."
Anh đưa cho Du Chiêu đôi đũa.
Du Chiêu gắp một miếng thịt xông khói rồi cắn một cái. Sau khi nếm thử mùi vị, ba phút sau thành công quét sạch bàn ăn.
Khóe môi Bạch Kiều giật giật: "Không biết còn tưởng ở nhà có người ngược đãi cậu"
Ăn lỗ mãng như thể đói bụng mấy đời rồi mới được ăn một lần.
Du Chiêu: "......"
Hắn chỉ không thích lãng phí thời gian với việc ăn uống thôi!
Mặc dù mỗi ngày hắn đều lãng phí rất nhiều thời gian!
Bạch Kiều nhai kỹ nuốt chậm, uống ngụm sữa rồi nói: "Lát cậu định làm gì?"
"Về trường."
Bạch Kiều suy nghĩ: "Vậy tôi cũng về trường."
"......"
Du Chiêu có hơi kỳ quái nhìn anh.
Bạch Kiều đối mặt với anh mắt hắn, nói: "Còn có 2 đề bài chưa có làm. Lúc nghỉ tôi quên đem về, đúng lúc về làm luôn."
Du Chiêu: "......"
Hắn nghĩ cô Triệu sẽ rất vui!
Lúc chiều, Du Chiêu về ký túc xá tắm rửa rồi ngủ bù. Bạch Kiều tới lớp học làm hai đề bài kia.
Tạm biệt cuộc sống vườn trường một tuần lễ, chủ đề của các nữ sinh cuối cùng cũng rời xa diễn đàn trườn học, chuyển sang hóng drama giới giải trí.
Gần đây có một vị siêu sao quốc tế từ nước M trở về.
Mười năm trước có một vị ảnh đế trẻ tuổi nổi tiếng khắp cả nước lại không biết vì lý do gì từ bỏ tài nguyên trong nước ra nước ngoài phát triển trong lúc đang nổi như cồn. Ở nước ngoài phát triển cũng phong sinh thủy khởi, đồng thời vẫn cực kỳ nổi tiếng ở trong nước!
"Nam thần của tui về nước rồi!"
"Xem Weibo chưa? Poster phim mới nhất của Cố ảnh đế đó! Có mùi định cư trong nước lâu dài, còn ở ngay tại thành công Hải Bắc của chúng ta nữa!"
"Mười năm yên lặng, lấp lánh trở về, sức hút của nam thần nhà tui mười năm không giảm!"
"Yên lặng gì? Cố Quỳnh An ở nước ngoài cũng hoạt động sôi nổi lắm, bắt mấy giải thưởng đến rụng tay luôn."
"Sao năm đó chú ấy xuất ngoại vậy ta? Hại tui vừa chớm yêu thì thất tình."
Một nữ sinh nói: "Bảy tám tuổi yêu đương?"
"......"
"Cái này cũng hỏi hả? Ngành giải trí sâu như thế nào chứ? Cố Quỳnh An lúc đó vừa mới có tên tuổi, còn chưa đứng vững, chắc chắn có rất nhiều người đánh chủ ý lên người chú ấy, cái loại đó đó...... Ừm, cậu hiểu mà."
"Vậy chú ấy xuất ngoai thì không còn ai đánh chủ ý lên chú ấy nữa?"
"......"
"Tui thấy không phải lý do này đâu. Tui nghe nói Cố Quỳnh An với CEO tập đoàn Duyệt An là bạn bè. Chú ấy còn có cổ phần trong tập đoàn nữa. Bản thân chú ấy là phái thực lực, ai dám có ý đồ với chú?"
"Vậy có phải là mâu thuẫn nội bộ gì không? Kiểu... Qua cầu rút ván đồ ấy?"
"......"
Các nữ sinh liếc nhìn nhau, đều thấy được mấy từ "âm mưu" trong mắt.
Có người lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói: "Tập đoàn Duyệt An..... Không phải là của cậu Du Chiêu......"
"Du Chiêu?!"
"Đúng rồi, cậu của cậu ta là Tổng Giám đốc tập đoàn Duyệt An đó!"
"......"
"......"
Các nữ sinh bỗng dưng tỉnh ngộ, ánh mắt cùng nhau tập trung đến vị trí bàn cuối trong lớp.
Chính chủ không ở, chỉ có một bạn học bá đang ngồi chăm chỉ học tập.
Cơ hội tốt!
Các nữ sinh liếc nhau, đem trận địa từ giữa lớp chuyển đến cuối lớp!
"Bạch Kiều, ở đây học đấy hả?"
Bạch Kiều đang giải đề ngay trên giấy nháp, đột nhiên bị các nữ sinh bao vây thì giật mình. Anh nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Du Chiêu không có ở đây."
"......"
Các nữ sinh sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Bọn tôi không tìm Du Chiêu, bọn tôi tìm cậu."
Giỡn hoài, Du Chiêu ghét nhất người khác đề cập đến gia đình của hắn.
Nếu có Du Chiêu, các cô không dám đến đâu!
Nghe họ nói không đến tìm Du Chiêu, Bạch Kiều thở phào: "Có chuyện gì sao?"
"Có có có..." Một nữ sinh đi đến bên cạnh chọt chọt anh: "Cậu có biết tập đoàn Duyệt An không?"
Tập đoàn của cậu Du Chiêu?
Nói tới nói lui vẫn là vì Du Chiêu!
Bạch Kiều lập tức đề cao cảnh giác, chần chừ gật đầu: "Biết."
"Vậy cậu biết Cố Quỳnh An không?"
"......"
Bạch Kiều rất ít khi để ý đến giới giải trí, nhưng anh cũng biết tới Cố Quỳnh An, nổi từ trong nước ra nước ngoài, lại nổi từ nước ngoài nổi vào trong nước, mười năm qua hot mãi không giảm, bình phong ở ngành giải trí tốt vô cùng, không có một scandal xấu nào.
Fan nước ngoài điên cuồng vì chú, fan trong nước còn điên cuồng hơn, thậm chí chỉ vì một bột phim của chú mà chạy sang nước ngoài bao cả rạp!
Vừa nghe thấy tin tức chú muốn về nước, Ở sân bay thành phố Hải Bắc mấy ngày nay liên tục bị vây chật như nêm cối, lên hot search mấy ngày nay!
Thế này rồi mà Bạch Kiều còn không biết, trừ khi anh sống trong rừng trong rú.
Thế nên khựng lại một lúc, anh gật đầu.
Tinh thần các nữ sinh phấn chấn hơn: "Thế cậu biết quan hệ giữa Cố Quỳnh An và tổng giám đốc Duyệt An là gì không? Cậu nghĩ Du Chiêu có gặp được Cố Quỳnh An không?"
"Tôi nhớ năm Cố Quỳnh An ra mắt là thuộc công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Duyệt An đó. Hiện tại công ty đó vẫn rất tốt, nâng rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng!"
"Cũng có nghe nói Cố Quỳnh An giải ước với công ty nào trong nước đâu!"
"......"
Các cô nàng lại hướng ánh mắt về phía Bạch Kiều: "Cậu nói xem nếu chúng ta nhờ Du Chiêu xin chữ ký, cậu ấy có thể lấy được không?"
Bạch Kiều quả quyết lắc đầu: "Không lấy được."
Nữ sinh: "Tại sao?"
"Bởi vì cậu ấy sẽ không đi xin!"
Ý định ban đầu của anh là để các nữ sinh từ bỏ ý nghĩ này, không nghĩ tới vừa mới hắn nói xong, con mắt của các các nữ sinh sáng lên!
Một người nói: "Cho nên chúng tôi mới đến tìm cậu đó, quan hệ giữa cậu với Du Chiêu tốt như vậy, cậu nhờ hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý!"
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều lập tức phủ nhận: "Tôi với cậu ấy chỉ là bình thường bạn học, quan hệ không có tốt như vậy......"
"Bạch Kiều!"
Lúc này ở vừa sau vang lên một âm thanh ngắt lời anh.
Đột nhiên Bạch Kiều có loại dự cảm xấu.
Rất nhanh sau đó dự cảm trở thành sự thật. Trịnh Mãn Ân ở cửa sau nhìn thấy anh quay đầu, không xin phép mà vào, vừa đi vừa nói: "Anh Chiêu nói hôm qua cậu ấy ở nhà cậu, cuối cùng tối hôm qua hai người đã làm gì?"
Nếu như không phải vô cùng muộn, Du Chiêu không thể nào ở nhà người khác!
Bạch Kiều: "......"
Các nữ sinh: "......"
"A ~" Các nữ sinh phát ra âm thanh vừa khiếp sợ lại vừa giật mình cảm thán.
Du Chiêu ở lại nhà Bạch Kiều hả?
Hình như bọn hi phát hiện ra chuyện gì đó động trời lắm!
Bạch Kiều rất tức giận, cầm lấy cục tẩy ném chính xác ngay trán Trịnh Mãn Ân
Các nữ sinh lại kêu lên một tiếng.
Cục tẩy rất mềm, khoảng cách gần nên đụng lên đầu căn bản không đau, nhưng Trịnh Mãn Ân vẫn là sửng sốt một chút, nói: "Sao lại đánh tôi?"
Bạch Kiều: "Không biết, tự nhiên muốn ký đầu cậu!"
Trịnh Mãn Ân: "......"
Các nữ sinh: "......"
Hiểu, các cô hiểu.
Cái này gọi là thẹn quá hóa giận!
Bạch Kiều không buồn giải thích, chỉ chỉ Trịnh Mãn Ân nói: "Muốn kí tên tìm cậu ta đi, đáng tin cậy hơn so với Du Chiêu nhiều!"
Điều các nữ sinh muốn nhất bây giờ đã không phải là kí tên.
Các cô hóng hớt nhìn xem Trịnh Mãn Ân, "Các cậu hôm qua làm gì?"
"Hôm qua?" Trịnh Mãn Ân nghe xong, tin thần lập tức tỉnh táo.
Bạch Kiều không muốn tham dự, cúi đầu tiếp tục giải đề.
Du Chiêu từ ký túc xá trở lại lớp học thì thấy chỗ ngồi của mình bị một vài nữ sinh trong lớp vây quanh, trong đó có một người chống khủy tay trên bàn Bạch Kiều, đầu cả hai gần như chạm vào nhau.
Tâm trạng xem như vui vẻ của hắn lập tức chìm xuống đáy nước.
[...]
Editor: Cố Quỳnh An có vẻ là người yêu của cậu Du Chiêu. Vai vế của chú có vẻ cũng khá cao so với nhân vật chính. Nên tui quyết định gọi là chú.
Haha, mị đã comeback 🤗
Lâu quá rồi ạ. Xin lỗi nhìu lắm lắm. Tại tui lười á 🙈
Truyện hiện tại chỉ được đăng ở 2 nơi, tại w@ttp@d: @DoaSenNho và doasennho.id.vn. Trong tương lai xa lắc xa lơ có lẽ sẽ đăng ở doasennho.home.blog (WordPress).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT