Du Chiêu từ chối rất thẳng thắn, cũng dứt khoát cúp điện thoại.
Nhưng mà chưa đầy năm giây, điện thoại lại lần nữa gọi đến.
Bạch Kiều liếc nhìn màn hình sáng lên, tiếp tục vùi đầu bóc tôm.
Du Chiêu do dự một lúc, vẫn là nhấn nghe.
Vẫn là âm thanh giống như khi nãy, nhưng lại bén nhọn hơn nhiều: "...... Đã muộn vậy rồi con không ở nhà thì con ở đâu? Có phải con ra ngoài lêu lổng hay không?"
"......" Du Chiêu gắp tôm đã bóc vỏ, chấm nước sốt đưa vào trong miệng, lạnh nhạt nói: "Ra ngoài ăn cơm.*
"Ăn cơm? Ăn cơm muộn như vậy? Không phải cậu con có mời bảo mẫu cho con sao? Con cần phải ra ngoài ăn cơm hả? Có phải con cùng với mấy đứa bạn xấu ra ngoài nhậu nhẹt rồi không!"
Bạch. Bạn xấu. Kiều: "......"
Có điều bọn họ không nhậu nhẹt, bọn họ thật sự chỉ đơn thuần là ăn cơm!
Mặc dù Bạch Kiều có tâm giải thích, nhưng căn cứ vào đối thoại phía trước, đại khái anh có thể đoán được thân phận của đầu dây bên kia. Chuyện trong nhà của người khác, anh cũng không nên chen vào.
Càng quan trọng hơn là, anh thấy cho dù mình có giải thích thì người kia cũng sẽ không tin!
Du Chiêu chỉ lắng nghe, giọng nói trong điện thoại vẫn còn tiếp tục: "Trước đi để anh con dẫn con đi chơi con ra sức từ chối, bây giờ tự mình ra ngoài con ngược lại rất chịu khó. Có phải con chê anh con cản đường con không? Mẹ nói cho con biết, tiền của cậu con cũng không phải gió thổi đến, không phải để con tiêu xài hoang phí như vậy. Con tranh thủ thời gian trở về cho mẹ!"
"......"
Sắc mặt Du Chiêu u ám, nghe đầu dây bên kia quở trách.
Hắn thật sự không hiểu, người mỗi tháng lấy đi hết mấy vạn tiền "trợ cấp gia đình" từ chỗ hắn có lập trường gì nói hắn "hoang phí"?
Từ đầu đến cuối hắn không nói lời nào, "độc đoán" bên kia cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi cúp điện thoại lần nữa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Kiều đẩy tôm đã bóc hết đến trước mặt hắn: "Ăn nhanh đi, lát nó nguội mất."
Mặc dù anh biết lúc này Du Chiêu có lẽ cũng chẳng có tâm tình ăn cơm.
Ngay tại thời điểm mẹ của Du Chiêu oanh tạc với hắn trong điện thoại, hệ thống đã nói cho Bạch Kiều sự thật đằng sau lý do việc mẹ hắn để anh hắn dẫn hắn ra ngoài "chơi"!
Lúc trước anh hắn gặp phải phiền phức trong công việc, muốn để Du Chiêu dẫn hắn đi đến cuộc tụ họp của phú gia công tử, lợi dụng quan hệ của Du Chiêu với những phú nhị đại khác để giải quyết trở ngại trong công việc của chính mình.
Nhưng mà mục đích bị nhìn thấu, Du Chiêu từ chối yêu cầu của hắn.
Từ đó về sau bạn bè của Du Chiêu trong mắt Du mẫu liền trở thành bạn xấu!
Hắn cũng vì chuyện này nên mới thường xuyên từ chối lời mời của người khác. Tình nguyện lẻ loi trơ trọi một mình trong nhà.
"Cậu có còn muốn ăn món gì không? Chúng ta đổi quán khác? Đúng lúc đám Trịnh Mãn Ân sắp ra, mọi người có thể ăn thêm cùng nhau...... Đương nhiên không được ăn đồ nướng."
Du Chiêu: "......"
Có một câu thứ không chiếm được là thứ tốt nhất.
Bây giờ ngoại trừ đồ nướng ra hắn không muốn ăn cái gì hết!
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bạch Kiều cẩn thận từng li từng tí nhìn mình, dáng vẻ nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, phiền muộn trong lòng hắn tiêu tan không ít.
Rõ ràng sự việc của chính mình cũng không làm thay đổi cảm xúc của anh, nhưng việc của người khác ngược lại khiến cảm xúc của anh biến hóa.
Du Chiêu nhìn tôm bóc vỏ trong bát, lại cầm đũa lên một lần nữa, lại kêu thêm một phần cơm bào ngư, bắt đầu im lặng ăn cơm.
Bạch Kiều thấy cuối cùng hắn cũng chịu ăn cơm, thở phào trong lòng một hơi.
Nhưng lúc hệ thống chuyển nhiệm vụ thành văn bản hiện ra trước mắt anh, nụ cười của anh lại biến mất.
Nhiệm vụ "an ủi trúc mã" này vẫn còn êm đẹp treo ở đó.
Du Chiêu cũng chưa được an ủi!
Bạch Kiều rất sầu muộn.
Vốn cho rằng lừa Du Chiêu ra ngoài là thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Nhưng bây giờ khéo quá hóa vụng, ngược lại để mẹ hắn bắt được "nhược điểm" mà quở trách.
Cái này còn an ủi cái gì nữa? Đả kích là còn nhẹ!
Bạch Kiều thầm than một tiếng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trịnh Mãn Ân.
"...... Hai người các cậu đang ở đâu? Sao anh Chiêu không nhận điện thoại của tôi?"
Bạch Kiều nhìn điện thoại Du Chiêu đã tắt nguồn để ở góc bàn, nói: "Điện thoại cậu ấy hết pin rồi, tự động sập nguồn. Các cậu ra rồi sao?"
Trịnh Mãn Ân: "Ra rồi. Cậu nói với anh Chiêu một tiếng, không cần đến đón bọn tôi."
"Không cần đón? Tại sao?"
Bên kia trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng: "Mười hai giờ rồi tôi còn chưa về. Cha tôi cho người đến bắt tôi rồi."
Bạch Kiều: "Vậy kiểm điểm của cậu viết xong chưa?"
"Không có, tôi vừa viết xong chín trăm thì người nhà đến đón."
"Vậy cha cậu bắt cậu cũng bắt không đúng lúc." Bạch Kiều cảm thán nói.
Cơ hội hiếm có như vậy? Một năm cũng không nhất định viết được một lần!
Trịnh Mãn Ân nói: "Cũng không hẳn. Tôi nghe nói dấu chấm câu cũng coi như số từ. Cho nên ở phía sau tôi chấm một trăm dấu chấm."
Chẳng lẽ không phải có người đến đón thì không cần viết kiểm điểm sao?
Là do cậu quá chăm chỉ hay do thế giới này quá điên cuồng rồi?
"Đúng rồi, tôi cũng mang lão Hà đi rồi. Cậu bảo anh Chiêu về nhà luôn đi. Mai gặp lại ở trường."
Trịnh Mãn Ân không chút mảy may cảm thấy một trăm dấu chấm có gì không đúng, báo tin xong thì lập tức cúp điện thoại.
Bạch Kiều đưa điện thoại từ trên tay xuống, nhìn về phía Du Chiêu.
Đúng lúc Du Chiêu vừa ăn cơm xong, đứng dậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đi thôi."
"...... A."
Du Chiêu rất im lặng, im lặng quá mức.
Từ quán cơm đến KTV, từ KTV lái xe đi, hắn cũng không nói qua một câu.
Tình huống này để hắn trở về? Bạch Kiều nghĩ sao cũng không yên lòng.
Nhất là còn có nhiệm vụ trên ở trên đấy......
Nhưng phải an ủi làm sao?
Du Chiêu cần an ủi gì?
Trước kia xem mấy bộ phim truyền hình máu chó, mặc kệ nữ chính làm gì thì cũng bắt được một đám nam thần. Những cảnh phim không thể hiểu nổi bị Bạch Kiều phàn nàn không ngừng!
Nhưng bây giờ anh muốn ngửa mặt lên trời hô to một câu: Ban cho tôi ánh hào quang của nhân vật chính đi!
Bởi vì thật sự rất có tác dụng đó!
Nghĩ đến việc còn chưa gặp mặt nữ chính, Bạch Kiều sầu càng thêm sầu.
Anh nghiêng đầu nhìn sang Du Chiêu đang nghiêm túc lái xe. Sườn mặt cho người ta đòn đánh chí mạng. Vì góc nghiêng khiến cho gương mặt hắn càng thêm hoàn mỹ, lông mi cong cong, mũi cao thẳng......
Nếu như người ngồi trên ghế lái phụ bây giờ là một nữ sinh, có lẽ sẽ bị sườn mặt này làm cho luân hãm!
Nhưng Du Chiêu đẹp trai như thế, sao nữ chính lại không thích nhỉ?
Nếu như nữ chính có thể thích Du Chiêu, anh cũng có thể bớt đi những xoắn xuýt này, cũng không cần phải bận lòng về những chuyện này nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Kiều đột nhiên có chút không thoải mái.
Anh đem chút không thoải mái ấy đổ tội cho nữ chính mắt mù không xứng với con trái trúc mã nhà anh.
Anh muốn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa, bắt đầu phá vỡ trầm mặc: "Cậu và Lục Tiểu đó......"
Ngay lúc anh mở miệng, Du Chiêu nghiêng đầu nhìn lại.
Đối diện với ánh mắt hắn, một sự chột dạ không có nguyên nhân xông lên. Anh vội vàng chạm lên mặt hắn rồi đẩy đầu hắn trở về: "Lái xe lo nhìn phía trước đi, nhìn tôi làm gì?"
Du Chiêu: "......"
Bàn tay chạm vào sườn mặt thì rời đi ngay lập tức, nhưng vẫn lưu lại nhiệt độ trên mặt.
Tay Bạch Kiều giống như lúc nào cũng ấm áp, cũng giống như người của anh.
Trong lòng Du Chiêu nóng lên, nhịn không được quay đầu sang. Lần này lên tiếng trước khi Bạch Kiều: "Muốn hỏi cái gì?"
Quả nhiên bàn tay "chỉnh" đầu cho hắn của Bạch Kiều dừng lại, "Tôi...... Tôi muốn hỏi cậu, cậu và người tên Lục Tiểu đó có quan hệ gì?"
Du Chiêu gần như đã đoán ra được vấn đề này, điềm nhiên như không nói: "Khi còn bé là hàng xóm."
"......"
Hàng xóm? Chỉ là hàng xóm?
Trong mắt Bạch Kiều sáng lên ngay lập tức: "Vậy...... Vậy chuyện thư viện là sao?"
Du Chiêu nói: "Tình cờ gặp được."
Nếu như không phải Lục Tiểu chủ động nói chuyện với hắn, hắn cũng không thể nhận ra.
Bạch Kiều nghi ngờ nói: "Cậu...... Đến thư viện?"
Còn tình cờ gặp?
Người cả ngày lên lớp chỉ ngủ, khi thi chỉ khoanh bừa đáp án và bỏ trống tự luận lại đến thư viện?
Tay nắm lấy tay lái của Du Chiêu khựng lại một chút: "Ở nhà khá chán."
"......"
Lòng Bạch Kiều đột nhiên chua xót.
Ngày nghỉ vui vẻ, một người một mình trong căn biệt thự lớn đúng là rất buồn chán.
Chỉ trong tích tắc, Bạch Kiều thuyết phục mình tin tưởng Du Chiêu.
Anh cân nhắc nói: "Cái người tên Khang Tuyển Trạch đó hình như thật sự thích Lục Tiểu."
Du Chiêu: "Ừ."
Bạch Kiều: "......"
Ừ? Chỉ một chữ này?
Lời này của anh là có ẩn ý!
Lục Tiểu kia có người thích! Còn là người vô cùng phiền phức!
Cho nên cậu ngàn vạn lần phải giữ vững bản thân, không thể động lòng với cô ấy được!
Thấy hắn không để ý tới, Bạch Kiều lại nói: "Cậu của cô ấy...... Khi còn bé có phải quan hệ rất tốt không?"
Du Chiêu nói: "Cũng tốt."
Bạch Kiều: "Cũng tốt là tốt bao nhiêu?"
"......"
Phía trước là đèn đỏ, Du Chiêu giảm tốc độ, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Kiều một lúc, hàm ý thâm sâu nói: "Cậu rất để ý cái này?"
Bạch Kiều gật đầu không ngừng.
"......"
"A, không phải." Bạch Kiều lập tức hoàn hồn: "Ý tôi là, hình như Khang Tuyển Trạch hiểu lầm cậu gì đó. Cậu có cần phải...... Ừm, phải......"
"Giải thích?"
"......" Giải thích?
Đó không phải yếu thế rồi sao?
Nghĩ đến thái độ ta đây là nhất của Khang Tuyển Trạch, Bạch Kiều lại căm ghét lắc đầu: "Không cần phải giải thích, tôi muốn nói......"
Anh khẩn trương chớp mắt vài cái, đột nhiên cảm thấy thiếu thốn từ ngữ.
Du Chiêu rất kiên nhẫn chờ mấy câu sau của anh.
Vòng vo nửa ngày, Bạch Kiều cũng từ bỏ: "Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì."
Nhị Bát chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: 【 Thất bại trong gang tấc!】
Bạch Kiều: "You can you up!"
【......】
Du Chiêu nhíu mày, cũng không hỏi tới.
Vừa vặn hết thời gian đèn đỏ, hắn tiếp tục lái xe về phía trước.
Bạch Kiều oán giận suy nghĩ, không phải anh chỉ muốn lấy thêm thông tin hay sao? Sao lại khó khăn như vậy?
Bạch Kiều mất mát nghiêng đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn neon đầy đủ màu sắc ánh lên gương mặt anh. Anh nhìn đường một chút, đoán chừng còn mười mấy phút mới tới. Anh quyết định chớp mắt một lúc.
Nhưng anh đánh giá thấp đồng hồ sinh học của cơ thể.
Bạch Kiều vẫn luôn là một người làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, trước mười hai giờ cưỡng ép mình đi ngủ. Hôm nay có vài chuyện làm chậm trễ thời gian, hiện tại đã hơn một giờ sáng. Mặc dù nhìn vẫn còn có tinh thần, cơ thể đã sớm không chịu nổi nữa.
Cho nên chưa đến năm phút sau khi anh nhắm mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Du Chiêu chạy xe đến bên ngoài tiểu khu nhà Bạch Kiều, tìm chỗ đậu xe rồi ngừng lại. Hắn đang định đánh thức anh, nhưng trong lúc đưa tay lại đột nhiên do dự.
Bàn tay lẽ ra nên lay người tỉnh lại, lại sờ lên công tắc điều chỉnh bên hông ghế, chậm rãi hạ ghế phó lái xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT