*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Đóa Sen Nhỏ

●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●

Mặc kệ bọn Khang Tuyển Trạch không có cam tâm ra sao, sau khi Du Chiêu nộp giấy kiểm điểm đã chuẩn bị rời đi.

"Viết từ từ, bọn tôi lái xe đi trước đây!" Bạch Kiều vỗ vỗ vai Trịnh Mãn Ân.

Trịnh Mãn Ân cắn đầu bút, vẻ mặt uất ức nhìn anh.

Thái độ Hà Kiêu nghiêm túc, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Lái xe nhớ chú ý an toàn."

Bạch Kiều đáp lại, sau đó cùng Du Chiêu ra khỏi phòng thẩm vấn.

......

Sở cảnh sát đêm khuya yên tĩnh lạ thường, âm thanh nhỏ xíu trong đại sảnh trống trải cũng được phóng đại vô hạn. Tiếng bước chân liên tục của hai người vô cùng có quy luật.

"Kế tiếp cậu muốn đi đâu?"

Đi trong đại sảnh, Du Chiêu đột nhiên mở miệng.

Bạch Kiều sững sờ chớp mắt: "Hử? Không phải lái xe sao?"

Bởi vì bị đem thẳng đến cục cảnh sát, xe của mấy phú nhị đại tham gia bữa tiệc đều đậu ở KTV Nhất Tuyến Thiên, bao gồm cả chiếc xe kia của Du Chiêu.

Bước chân của Du Chiêu hơi ngừng lại: "Tôi có thể đưa cậu về trước."

"Còn chưa có ăn cơm đâu, tôi đói bụng muốn xỉu rồi. Hôm nay mẹ tôi cũng không có ở nhà, về nhà cũng không có cơm ăn. Thế nào tôi cũng phải tìm một chỗ ăn xong rồi về!"

"......"

Bạch Kiều giống như đói lả dựa vào vai hắn. Sau khi ăn sáng ở nhà xong anh chưa dụng đến một hạt gạo nào. Vốn dĩ cho răng lúc nhập tiệc có thể ăn được một bữa ngon. Kết quả Trịnh Mãn Ân mở cái cấm khúc Karaoke.

Đồ ăn vặt trong phòng bao không phải ít, nhưng trên màn hình xuất hiện những thứ kia, thật sự khiến người ta nuốt không trôi.

Những chuyện xảy ra không dám nhớ lại, Bạch Kiều ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.

Anh đói đến mức không có sức bước đi, gần như đem cả trọng lượng cơ thể đặt hết lên người Du Chiêu.

Du Chiêu nhìn thấy dáng vẻ anh có thể ngất đi bất cứ khi nào, không yên lòng đặt tay ngang eo anh.

Bạch Kiều không hề có cảm giác. Anh đột nhiên nhớ đến người Khang Tuyển Trạch nhắc đến, nghiêng đầu nói: "Đúng rồi, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu và Lục...... Ây?"

Lời còn chưa dứt, Bạch Kiều chỉ cảm thấy eo mình bị xiết chặt. Anh bị một lực mạnh mẽ kéo ngược về phía sau. Bước chân anh bất ổn, lảo đảo vài bước.

Cùng lúc đó, chỗ anh vừa mới đứng, thêm một người nữa nhanh chóng bước vào.

"Đồng chí, xin hỏi phòng thẩm vấn...... Bạch Kiều?"

Giọng nói mang theo sự kinh ngạc kêu tên mình, Bạch Kiều vô thức ngẩng đầu, lập tức biến sắc.

Sao Bạch Lộ Nguyên lại ở chỗ này?

Bạch Lộ Nguyên còn giật mình hơn cả anh, ông ngẩng đầu nhìn vào trong sảnh, lại quay đầu nhìn Bạch Kiều: "Sao lại là con? Không phải Bạch Diệu nói...... Bỏ đi, sao con lại ở chỗ này?"

Bạch Kiều nhạy cảm bắt được một cái tên.

Bạch Diệu nói cho Bạch Lộ Nguyên!

Bạch Kiều nhíu mày nói: "Ông tới tìm tôi?"

Đương nhiên Bạch Lộ Nguyên sẽ không nói ông tới vì người khác, lại vì chột dạ nên quanh co vòng vòng: "Cha nghe nói con đánh nhau với người ta bị đưa vào cục cảnh sát, cho nên mới......"

"Lộ Nguyên, Bạch Thịnh thế nào?"

"......"

Nương theo âm thanh giày cao gót dẫm lên sàn nhà, có thêm một người xuất hiện trong tầm mắt Bạch Kiều, ngắt lời Bạch Lộ Nguyên.

Du Chiêu nhìn thấy người phụ nữ đến sau, ánh mắt lóe lên tia ảm đạm tối tăm.

Bạch Kiều nhìn thấy bà ta, lại cười: "Uầy, sớm vậy đã thành đôi rồi à?"

Bạch Lộ Nguyên: "......"

Người tới là Liêu Dự Linh.

Hai người họ xuất hiện cùng lúc, chứng tỏ Bạch Lộ Nguyên vốn chẳng phải đến tìm anh.

Nhìn thấy sự châm chọc trong ánh mắt Bạch Kiều, Bạch Lộ Nguyên lộ ra vài phần xấu hổ.

Liêu Dự Linh lại không quan tâm, một lòng chỉ nghĩ đến con trai bảo bối, nhìn thấy Bạch Kiều xuất hiện ở đây, phản ứng đầu tiên chính là: "Là mày? Là mày đánh con trai tao?"

Ở mức độ nào đó, suy đoán của bà ta cũng gần như chân tướng.

Bạch Kiều từ chối cho ý kiến: "Con của bà ở bên trong, bị đánh thảm lắm. Bà xác định không muốn vào xem trước à?"

"Mày!"

Liêu Dự Linh nghe thấy thì nóng nảy, hung hăng trợn mắt liếc Bạch Kiều một cái rồi bước vào cục cảnh sát xem con trai của mình.

Bạch Lộ Nguyên lại không đi, ông cau mày nói: "Bạch Thịnh cũng ở bên trong?"

Bạch Kiều lườm ông một cái, quay người muốn bước đi. Bạch Lộ Nguyên đột nhiên chặn anh lại nói: "Con chờ một chút!"

"......"

"Cha hỏi con, chuyện điểm thi con thi giả vờ, sao lại không nói cho cha?"

Bạch Kiều hừ lạnh một tiếng: "Sao tôi phải nói cho ông biết? Có quan hệ gì với ông?"

"Mày......" Bạch Lộ Nguyên nghẹn lại trong cổ họng, mắt nhìn Du Chiêu trầm mặc bên cạnh, cố gắng đè cơn phẫn nộ xuống: "Dù sao cha cũng là cha con!"

Người trầm mặc bỗng nhiên cười giễu một tiếng.

Không che giấu chút trào phúng nào.

Bị một người ngoài trào phúng, Bạch Lộ Nguyên cảm thấy trên mặt như bị lửa đốt. Ông nhìn về phía Du Chiêu: "Cậu là ai?"

"Đừng để ý ông ta, chúng ta đi."

"......"

Bạch Lộ Nguyên cảm thấy Du Chiêu nhìn rất quen mắt, chưa kịp quan sát tỉ mỉ, người đã bị kéo đi.

Ông giật mình nhớ lại, người đó là cháu trai của Tổng Giám đốc tập đoàn Duyệt An. Vì hắn rất nổi tiếng trong nhị trung, khi Bạch Thịnh mới vừa vào học còn khoe khoang với ông.

Chuyện được học cùng với cháu trai của tổng giám đốc tập đoàn Duyệt An khiến Bạch Thịnh hưng phấn rất lâu. Chỉ là sau này không còn nghe Bạch Thịnh nhắc đến.

Từ khi nào bắt đầu không nhắc đến nữa? Hình như ngay sau khi truyền ra chuyện đánh nhau.

Vậy Bạch Kiều có quan hệ gì với hắn? Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, hình như quan hệ rất không tệ!

Bạch Lộ Nguyên càng nghĩ càng không đúng, đảo mắt vài lần.

Không được, ông phải đi tìm Bạch Thịnh hỏi cho rõ ràng!

Bên này Bạch Lộ Nguyên tiến cục cảnh sát, bên khác hai người đi trên đường cái. Ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Nhưng Du Chiêu vẫn luôn nhìn anh.

Bạch Kiều nói: "Tôi không phải chó dẫn đường, nếu cậu không nhìn đường thì bước hụt đó."

Phía trước hai bước là bậc thang không cao lắm.

Du Chiêu nghe lời mắt nhìn về phía trước.

Bạch Kiều hít một hơi: "Cậu cũng nhìn ra rồi nhỉ?"

Du Chiêu: "Nhìn ra?"

"Quan hệ tôi với Bạch Thịnh đó." Bạch Kiều nói: "Nó là con riêng của cha tôi. Tôi với nó là anh em cùng cha khác mẹ. Người phụ nữ vừa nãy là tình nhân cha tôi nuôi bên ngoài."

"...... À."

Hắn không phải nhìn ra được, hắn điều tra được.

Du Chiêu dừng một chút: "Vậy mẹ cậu......"

"Mẹ tôi biết rồi. Luật sư soạn xong hiệp nghị ly hôn rồi, chuẩn bị xử lý thủ tục ly hôn."

"......"

Anh vẫn luôn hời hợt như vậy, khiến cho người ta không biết phải mở miệng an ủi thế nào.

Bạch Kiều đã không cần an ủi.

Việc đã trải qua lại trải qua một lần, anh còn nghĩ thoáng hơn so với tưởng tượng của mình. Điều duy nhất anh lo lắng là Cố Thi. Nhưng nếu không cần phải lo lắng cho anh, anh tin Cố Thi sẽ không mềm lòng nhượng bộ.

"Anh họ của cậu cũng biết chuyện này." Du Chiêu nói.

Bạch Kiều suy nghĩ: "Chắc là anh ấy biết."

Bạch Lộ Nguyên đến cục cảnh sát, hiển nhiên là do Bạch Diệu bí mật báo tin.

Bạch Lộ Nguyên cũng không phải đến tìm anh mà là đến tìm Bạch Thịnh.

"Nhưng sao anh ấy biết được?"

Vừa rồi ở cục cảnh sát, rõ ràng anh không không thèm liếc nhìn Bạch Thịnh một cái!

Du Chiêu nói: "Đánh nhau chụp ảnh, cậu ta cũng đưa cho hội học sinh một phần."

Bạch Kiều: "......"

"Sao cậu biết?"

Du Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, mặt không biểu tình.

Bạch Kiều hiểu ra...... Điều tra!

Mặc dù đáp ứng với anh không nhúng tay vào nhưng nên tra thì phải tra. Dù sao ai cũng khó tránh khỏi lòng hiếu kỳ.

Truy hỏi đến tận cùng cũng không sáng suốt, Bạch Kiều chuyển chủ đề khác: "Nói cách khác, trước đây anh họ tôi biết chuyện này. Nhưng ảnh cho rằng tôi không biết cho nên cố ý nói với cha tôi và người đàn bà đó, để cho họ đến cục cảnh sát, muốn để tự tôi phát hiện chuyện này?"

Chỉ là anh ấy không biết rằng mình đã biết chuyện này!

Phương thức biểu đạt ý tốt của người anh họ này của anh thật đúng là trước sau như một...... Quanh co lòng vòng!

Bạch Kiều lại bắt đầu thở dài, đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng anh, đẩy anh đi về một hướng khác.

"Đi thôi."

Bạch Kiều nhìn quỹ đạo đã chệch hướng: "Đi chỗ nào?"

"Ăn cơm."

Bạch Kiều sững sờ: "Không phải đi KTV sao?"

Du Chiêu nói: "Đi ăn cơm trước."

"Bọn Hà Kiêu......"

"Kiểm điểm không viết nhanh như vậy được."

Bạch Kiều: "......"

Đây thật là tín nhiệm kiên cố lại bi ai.

Anh nhìn cục cảnh sát cách đó không xa, lại sờ cái bụng xẹp lép của mình, quyết định nhét đầy cái bao tử trước tiên.

Nửa tiếng sau, bọn họ đứng trước cửa một quán ăn.

"Đồ nướng?!" Mắt của Bạch Kiều xém chút rơi ra ngoài.

Đây chính là cái cậu gọi là cơm?

Du Chiêu nói: "Quán này có món kaohuoyu* ăn rất ngon."

*Gốc là 烤活鱼. Dịch thô là cá sống nướng. Nhưng món này tên 烤活鱼 thật (chứ không phải là cá nướng bình thường) nên mình để pinyin.

"......"

Bạch Kiều nhìn ba chữ chiêu bài đỏ tươi bên cạnh "Cay Mới Ngon", quả quyết nói: "Không được, không thể ăn, không có cửa!"

Anh giống như một người lớn tàn nhẫn lôi một đứa bé ra khỏi quán ăn, tiến đến một nhà hàng có tên là "Minh Hiên".

Thế là kaohuoyu biến thành canh cá.

Canh cá tươi ngon đậm đà, món ngon vừa bổ lại nuôi dạ dày!

Du Chiêu hơi có chút sống không còn gì luyến tiếc.

Bạch Kiều nói: "Mời khách ăn cơm, phải lấy nhu cầu của khách làm chủ."

Du Chiêu: "......"

Lần trước rõ ràng nói ai mời người đó làm chủ!

Đối với mấy lời mình nói Bạch Kiều đã không còn nhớ. Anh ăn cơm vô cùng ngon miệng. Đến khi lửng dạ, anh lấy đĩa tôm trước mặt Du Chiêu về phía mình. Anh bắt đầu bóc vỏ tôm, bóc xong bỏ vào bát của Du Chiêu.

Du Chiêu nghi hoặc ngẩng đầu.

"Biết cậu không thích ăn mấy cái này nhưng giờ cậu không ăn đồ nướng được. Cậu cũng không muốn sau này chỉ có thể làm bạn với tam cửu vị thái mà phải không? Bây giờ nuôi dạ dày, nuôi cho tốt thì sau này cái gì mà không ăn được?"

Du Chiêu nhìn tôm đã bóc vỏ trong bát mình, lại nhìn Bạch Kiều đeo bao tay chịu khó bóc tôm cho mình. Sau một bát canh cá, cuối cùng anh cũng động đũa ăn món thứ hai trong đêm nay.

Bạch Kiều cúi đầu cười cười, tiếp tục bóc tôm.

Sau khi hai người đã ăn ngon, một tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

"Có phải bọn Hà Kiêu không? Bảo bọn họ tới thẳng đây đi."

Cũng đói bụng tiến vào cục cảnh sát, tới đây đúng lúc để ăn cơm.

Du Chiêu không trả lời.

Bạch Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, thức thời im lặng.

Du Chiêu ngừng lại một lát, không có tránh đi trực tiếp nhận điện thoại.

Phòng riêng trong nhà hàng rất yên tĩnh, cho dù không mở loa ngoài, âm thanh cũng truyền rõ ràng vào tai Bạch Kiều.

Là một giọng nữ khá trầm thấp: "Tiểu Chiêu, cậu con về rồi à? Mẹ nghe nói...... Người bạn vẫn luôn ở nước ngoài của cậu con cũng về nước. Con đi nói chuyện với cậu con đi. Mặc kệ bọn họ bận rộn, đã là người một nhà, dù sao chúng ta cũng phải gặp mặt......"

"Con không có ở nhà, mẹ tự gọi điện thoại đi."

[...]

Editor:

* kaohuoyu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play