Dương Thiên nhìn Lãnh Tình, không nói nên lời.

Bây giờ hắn đã biết, cô gái này không những lạnh lùng mà còn phúc hắc.

“Đàn chị Lãnh Tình, tôi về trước đây.” Dương Thiên chào cô một tiếng, sau đó không quan tâm Lãnh Tình nói gì, lập tức chạy đi nhanh như chớp.

“Cậu...!Hừ!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía Dương Thiên.

Nam sinh nào cũng ái mộ cô, tất cung tất kính, chỉ có Dương Thiên là không để cô vào mắt.

Dương Thiên trở lại trường học, không có việc gì làm nên quyết định ra sân thể dục chạy vài vòng.

Mấy ngày nay Huyền Hư đạo nhân thả lỏng cho hắn, ba ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện giai đoạn Luyện gân.

Một vòng! Hai vòng!

Hắn chạy liền một mạch mười vòng mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào.

Tố chất thân thể của hắn bây giờ quá tốt, một cú đấm cũng có thể đánh chết voi!

Đột nhiên, Dương Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tần Ngữ Huyên! Nữ sinh mà hắn yêu thầm suốt ba năm cấp ba.

Lúc này Tần Ngữ Huyên mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc không buộc đuôi ngựa nữa mà xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Chỉ là, bên cạnh cô lúc này còn có một nam sinh nữa.

Nam sinh đó cao gần 1m9, đẹp trai ngời ngời, đang tươi cười nói gì đó với Tần Ngữ Huyên.

“Dương Thiên?” Tần Ngữ Huyên cũng nhìn thấy Dương Thiên đang chạy bộ.

“Chào cậu!” Dương Thiên chào hỏi cô, trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ.

“Người này là?” Thanh niên cao lớn bên cạnh Tần Ngữ Huyên hỏi, trên mặt vẫn còn lưu lại ý cười ấm áp.

“Đây là bạn học cấp ba của em, Dương Thiên.” Tần Ngữ Huyên giới thiệu.

“Chào cậu, tôi là Chu Dật Phong, sinh viên năm nhất khoa Văn học, bạn trai của Ngữ Huyên.” Chu Dật Phong mỉm cười chào hỏi Dương Thiên, vươn tay ra muốn bắt tay hắn.

“Chào cậu!” Dương Thiên cũng vươn tay ra.

Hắn không nghĩ Tần Ngữ Huyên nhanh như vậy đã có bạn trai, mặc dù trong lòng hắn đã không còn suy nghĩ gì với Tần Ngữ Huyên nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Tần Ngữ Huyên nghe thấy Chu Dật Phong giới thiệu mình là bạn gái của cậu ta thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm cả.

Cô nhìn về phía Dương Thiên: “Dương Thiên, không ngờ cậu lại có sự thay đổi vượt bậc như thế này! Mấy tháng trước còn béo như vậy, thế mà bây giờ hình thể đã khôi phục lại như người bình thường rồi.”

Tần Ngữ Huyên cũng rất bất ngờ trước sự thay đổi của Dương Thiên.

Cô và Dương Thiên học chung với nhau ba năm, đã sớm quen với hình thể mập mạp của hắn.

Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên khôi phục như người bình thường thế này, Tần Ngữ Huyên cứ có cảm giác quái quái.

“Đúng vậy! Thời gian trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi.

Cũng giống như hoa khôi cậu vậy, bây giờ không phải cũng thay đổi rất nhiều sao?” Dương Thiên cảm thán một câu, hắn vẫn thích Tần Ngữ Huyên buộc tóc đuôi ngựa của hồi cấp ba hơn.

Tần Ngữ Huyên nghe Dương Thiên nói như vậy thì im lặng.

Chu Dật Phong nghe hai người nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, trong lòng phảng phất như Dương Thiên sẽ là một mối uy hiếp lớn với mình.

Cậu ta lên tiếng: “Ngữ Huyên, nếu như đã là bạn học cũ thì không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Gần đại học An có một nhà hàng năm sao, là nhà hàng của chú anh, để anh đưa mọi người tới đó ăn thử.”

Chu Dật Phong cười nói.

Ồ, đang muốn khoe gia thế à? Dương Thiên thầm nghĩ.

Hắn đã không còn là một thanh niên không hiểu chuyện nữa rồi.

“Không cần đâu! Tôi vừa mới ăn xong, vẫn còn no lắm.” Dương Thiên mỉm cười từ chối.

“Thằng ranh kia, thì ra mày ở chỗ này!” Dương Thiên đang nói chuyện với Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên thì đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh tức giận.

Dương Thiên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tào Quân vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía này, đằng sau anh ta còn vài người nữa.

Tào Quân nhìn thấy Dương Thiên thì tràn đầy hận ý.

Lần trước Dương Thiên đánh anh ta gãy mấy cái răng, khiến anh ta chịu đau cả một tuần.

Từ nhỏ đến lớn, Tào Quân chưa từng bị ai bắt nạt như vậy.

Tào Quân nhìn Dương Thiên, rồi lại nhìn mấy người sau lưng mình, cười lạnh.

Những người sau lưng cậu ta đều là những tên đầu gấu của đại học An.

Có người đá một cái đã vỡ tan tảng đá to như cái chậu rửa mặt.

Tào Quân biết Dương Thiên có thể đánh nhau, nhưng làm sao có thể đạt đến trình độ như những người này được?

“Thế nào? Má anh hết đau rồi à?” Dương Thiên nhìn Tào Quân, cười hỏi.

Tên Tào Quân này hôm đó đã bị hắn dạy cho một bài học, không ngờ anh ta vẫn không biết tốt xấu mà tìm tới tận đây gây phiền phức.

“Hừ! Thằng ranh này, hôm nay mày chết chắc rồi!” Tào Quân nghe thấy câu nói đó của Dương Thiên thì lập tức bùng nổ.

Anh ta nhìn về phía sau, ra lệnh: “Các người lên hết cho tôi, đánh cho nó thừa sống thiếu chết đi!”

“Chờ một chút!” Tần Ngữ Huyên đột nhiên hét lên, chạy đến bên cạnh Dương Thiên, hỏi: “Dương Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại muốn đánh cậu?”

“Một lũ không đáng nhắc tới mà thôi!” Dương Thiên khẽ cười, không thèm quan tâ m đến đám người Tào Quân.

“Ha ha! Bọn họ không phải là một lũ không đáng nhắc tới đâu! Người dẫn đầu là Tào Quân, cha anh ta là một trong những người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Hải, thế lực lớn đến khó tưởng tượng nổi.” Chu Dật Phong đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Cậu biết tôi?” Tào Quân nhìn về phía Chu Dật Phong, nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, Chu Nhất Tiền là chú tôi, tôi là Chu Dật Phong.” Chu Dật Phong mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play