“Keng keng keng...”

Tiếng chuông vang lên, sau đó, khuôn viên trường học vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào.

Buổi học cuối cùng trước kỳ thi đại học đã kết thúc.

Mùa hè thời tiết nắng nóng, ánh mặt trời chói chang, các học sinh vừa nói cười rôm rả vừa đi ra ngoài sân trường, không ai để ý đến sự nóng bức này cả.

Nhưng lúc này, không học sinh nào của lớp 18 ra ngoài cả.

Một nam thanh niên mặc áo sơ mi xa hoa, cao chừng một mét tám, gương mặt tuấn tú đang đứng trên bục giảng, cậu ta khẽ đập bàn một cái.

“Mọi người yên lặng một chút.”

Lúc này giáo viên chủ nhiệm lớp 18 đã rời đi rồi, các học sinh tò mò nhìn ủy viên học tập Trương Tiến, không biết cậu ta muốn nói gì.

Những nữ sinh ngồi hàng ghế đầu lập tức nhìn Trương Tiến bằng ánh mắt ái mộ.

Trương Tiến có gương mặt đẹp trai, vóc dáng cao ráo.

Nghe nói nhà cậu ta mở hàng chục nhà hàng ở huyện A, gia sản lên tới mấy ngàn vạn, là một cao phú soái tiêu chuẩn.

(Cao phú soái: Cao ráo, giàu có, đẹp trai)

Trương Tiến nhìn thấy mọi người đều chú ý về phía này thì gương mặt nở một nụ cười tự mãn.

Cậu ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy màu đỏ hình vuông, bên trên còn vẽ một hình trái tim.

Rõ ràng đây là một bức thư tình.

Trương Tiến muốn tỏ tình? Các bạn học thầm nghĩ.

Lúc này, tất cả mọi người đều không chú ý tới một thanh niên mập mạp ngồi ở góc tường đột nhiên tái mét mặt mũi.

“Chào cậu, Tần Ngữ Huyên, từ khi nhìn thấy cậu trong lễ khai giảng hồi lớp mười đến giờ thì tớ đã thích cậu rồi...” Trương Tiến đọc bức thư vô cùng diễn cảm, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía một người bạn học, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc.

“Oa, lãng mạn quá!”

“Nếu như đối tượng tỏ tình của Trương Tiến là tớ thì tốt biết bao.”

Các nữ sinh thấp giọng bàn tán, ánh mắt nhìn về phía nữ sinh đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Nữ sinh đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt không hề trang điểm nhưng lại thuần khiết và xinh xắn vô cùng.

Đây là lớp trưởng của lớp 18- Tần Ngữ Huyên, cũng là hoa khôi của Nhất Trung huyện A.

Hơn nữa, còn có tin tức là gia đình Tần Ngữ Huyên rất giàu, thậm chí còn giàu hơn cả gia đình Trương Tiến.

Lúc này, gương mặt Tần Ngữ Huyên hơi nhăn lại.

Tần Ngữ Huyên là người có tính cách lạnh lùng, một ngày không biết nhận được bao nhiêu lời tỏ tình, thế nên bây giờ nghe Trương Tiến nói vậy cũng không nói câu nào.

Bên ngoài cửa sổ cũng chật kín người, có người còn chạy thẳng vào lớp 18 để xem kịch hay.

Một người có quan hệ tốt với Trương Tiến còn trêu ghẹo cậu ta: “Ái chà, Trương Tiến, không tồi nhé, tỏ tình với nữ thần à?” Nhưng mà khi cậu ta nhìn sang phía Tần Ngữ Huyên thì lập tức không dám nói thêm gì nữa.

Nhắc đến Tần Ngữ Huyên thì phải nói là toàn bộ nam sinh của Nhất Trung là hơn một nghìn người thì có đến hơn một nửa thích Tần Ngữ Huyên.

Trương Tiến đứng trên bục giảng, đọc bức thư vô cùng diễn cảm, sau đó nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, lớn tiếng nói: “Người viết thư, Dương Thiên.”

Bùm!

Đám đông lập tức bùng nổ, toàn bộ mọi ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía góc tường.

Dương Thiên là ai? Chỉ cần nhắc đến cái tên này thì không ai không biết.

Béo!

Chỉ cần dùng một chữ này đã có thể hình dung hắn!

Hắn cao chưa đến mét tám, nhưng lại nặng gần 150kg, trên người ngoài thịt cũng chỉ có thịt, trên má cũng ngấn mỡ.

Nghe nói, hồi mới khai giảng, có nữ sinh nhìn thấy Dương Thiên còn bị dọa sợ đến phát khóc.

Mặc dù Dương Thiên có vẻ ngoài trông hơi “kh ủng bố”, nhưng thành tích học tập lại không tồi, ba năm đều vững vàng nằm trong top 10 của trường.

Xung quanh yên lặng một lúc, sau đó lập tức cười ầm lên.

“Trời ạ, thì ra là Dương Thiên béo ú viết thư à, thật ghê tởm!” Một nữ sinh có diện mạo bình thường tặc lưỡi nói, cô ta nhìn Dương Thiên một cái, sau đó còn làm ra vẻ muốn nôn.

“Ha ha ha...”

Dương Thiên cố nén lửa giận trong lòng, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Tần Ngữ Huyên.

Lúc này, Tần Ngữ Huyên thờ ơ nhìn quyển sách trong tay, gương mặt không gợn chút sóng.

Trái tim Dương Thiên lập tức lạnh xuống, mặc dù hắn đã sớm biết kết quả sẽ là như thế này, nhưng trong lòng vẫn ôm theo một chút ảo tưởng.

Thế nên, khi Trương Tiến đọc bức thư tình kia, hắn mới không lập tức giật lại.

Kết thúc rồi!

Dương Thiên thở dài một hơi, hắn vẫn nhớ lần đầu mình gặp được Tần Ngữ Huyên.

Cô xinh đẹp và thanh thuần, đây là lần đầu tiên hắn thích một cô gái.

Hắn nặng nhọc đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Trương Tiến, lạnh lùng nói: “Đưa đây!” Cả người đầy mỡ nhảy lên liên tục, nhìn đáng sợ vô cùng.

“Ha ha, trả cậu!” Trương Tiến khinh thường cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném thư tình xuống đất: “Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Dương Thiên khó khăn cúi người xuống, thở hổn hển nhặt bức thư tình lên.

Hắn không để ý đến ánh mắt của người khác, nhẹ nhàng gấp bức thư lại, phủi sạch bụi dính trên đó, cẩn thận cho vào túi áo mình, sau đó nhìn về phía Trương Tiến: “Đúng! Tôi là cóc, còn cậu thì đến cả cóc cũng không bằng!”

Nói xong, Dương Thiên cầm lấy cặp sách, chậm rãi bước ra khỏi phòng học.

Lúc đi đến cửa, ánh mắt của hắn vẫn cứ nhìn về phía Tần Ngữ Huyên.

Tiếc là Tần Ngữ Huyên lại không hề nhìn hắn lấy một cái.

Trong lòng cô ấy, chắc mình cũng chỉ là một người qua đường không đáng nhắc tới thôi nhỉ! Dương Thiên đã nghĩ như vậy.

Sắc mặt Trương Tiến lập tức lạnh xuống, cậu ta biết Dương Thiên nói như thế có nghĩa là gì.

Mặc dù các phương diện khác của cậu ta đều xuất sắc hơn Dương Thiên, nhưng thành tích học tập lại không sánh bằng Dương Thiên.

Mặc dù cậu ta là ủy viên học tập, nhưng thành tích lại kém hơn Dương Thiên, mỗi lần kiểm tra, các giáo viên đều khen ngợi Dương Thiên.

Dương Thiên bám cầu thang đi xuống dưới lầu, mới đi được vài bước mà hắn đã mệt mỏi ôm ngực, nặng nề thở hổn hển.

Thân thể này thật là tệ, Dương Thiên cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play