Cố Linh Kiệt đem quả Huyền Cảnh Vương và quả Huyền Cảnh trong túi không gian mà Dương Thiên cho phát ra cho Phương Thư Dật và những dị năng giả lúc trước nghĩ cách cứu viện Dương Thiên.

Toàn bộ những dị năng giả này vô cùng hưng phấn, bỗng dưng có được một quả Huyền Cảnh, đây quả thật là vận may trên trời giáng xuống.

Bởi vì nơi này có rất nhiều dị năng giả thậm chí còn không có được một quả Huyền Cảnh nào.

Vẻ mặt của những dị năng giả khác trong Long Tổ đều tràn đầy hâm mộ, trong lòng rất hối hận lúc trước sao mình không đến trợ giúp Dương Thiên.

Bằng không những quả Huyền Cảnh này mình cũng có thể có một phần, vả lại có thể tiến vào trong bí cảnh sớm hơn.

Tìm được càng nhiều bảo vật.

Hơn 40 thành viên của Long Tổ đến sớm nhất, cũng có được thu hoạch lớn nhất.

Như là Triệu Phong Cực, lúc vừa tới chỉ có thực lực cấp A sơ kỳ, hiện tại, thực lực đã đạt tới cấp A trung kỳ, hơn nữa cách cấp A hậu kỳ cũng không còn bao xa.

"Đội trưởng Cố, những thứ này đều là do Dương Thiên cho chúng ta, nghe nói bây giờ thực lực của Dương Thiên vô cùng mạnh, ngay cả những cường giả cấp S này đều e ngại cậu ta?” Một vị dị năng giả linh thông tin tức hỏi.

Tuy rằng Cố Linh Kiệt đã đột phá tới cấp S, nhưng bọn họ không có e ngại ông ta.

Có thể thấy được bình thường thái độ làm người của Cố Linh Kiệt nhất định là rất hiền hòa.

"Ha hả, hiện tại thực lực của Dương Thiên ngang ngửa với Uy Đế của Liên minh Chúng thần, ông nói có lợi hại hay không!” Cố Linh Kiệt cười nói.

Chính ông đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến đấu bất phân thắng bại của Dương Thiên và Uy Đế.

"Oa! Đây chính là cấp S đỉnh phong! Tôi đây đời này có thể đạt tới cấp S là đã cảm thấy mỹ mãn rồi!” Vị dị năng giả kia sợ hãi than.

"Trước kia Dương Thiên vẫn là người của Long Tổ chúng ta đấy, đều là bởi vì Phó tổ trưởng Đường và Phó tổ trưởng Từ bị Đường Tuấn châm ngòi, Dương Thiên mới bị ép phải rời khỏi Long Tổ chúng ta.

Bằng không, nếu hiện tại cậu ta vẫn còn ở trong Long Tổ mà nói, thực lực của Long Tổ chúng ta chắc chắn sẽ càng thêm mạnh mẽ, dù là Liên minh Chúng Thần cũng không dám làm càn!” Một vị dị năng giả khác bất mãn nói.

"Khụ khụ! Lời như thế về sau ít nói đi!” Cố Linh Kiệt ho khan một tiếng nói.

Xa xa sắc mặt Đường Chính Lâm âm trầm, nắm chặt hai đấm, nhưng ngay sau đó lại vô lực mà thả xuống.

Việc thăm dò bí cảnh lại kéo dài thêm một ngày, gần như toàn bộ khu vực đều đã thăm dò xong, Dương Thiên cũng chuẩn bị trở về.

Lần này gần như mỗi thế lực đều có thu hoạch rất lớn, chỉ riêng quả Huyền Cảnh Vương đã xuất hiện nhiều như vậy.

Tuy rằng Dương Thiên cướp được rất nhiều, nhưng mà trên người đám người Uy Đế chắc chắn cũng có rất nhiều quả Huyền Cảnh Vương.

Ngoại trừ có được ở trong cung điện, chắc chắn ở những nơi khác cũng có thu hoạch.

Có thể đoán được, thời gian sắp tới, số lượng cường giả trên thế giới nhất định sẽ gia tăng nhanh chóng! Cường giả cấp S nhất định sẽ nhiều lên, thậm chí bởi vì xuất hiện lượng lớn quả Huyền Cảnh, số lượng cường giả cấp A chắc chắn sẽ tăng trưởng chóng mặt.

Dương Thiên cũng rất vừa lòng, tài nguyên mà hắn đạt được cũng đủ để tăng thực lực của Chiến bang lên một mảng lớn.

Đám người Trương Đại Hổ tuyệt đối trung thành với hắn, thực lực của bọn họ càng mạnh, thì sự trợ giúp đối với Dương Thiên cũng càng lớn.

Đương nhiên, ở trong bí cảnh này, vẫn có một vài người không muốn từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm, hi vọng phát hiện ra được linh quả quý giá mà người khác chưa phát hiện.

Đi ra khỏi bí cảnh, Dương Thiên lấy điện thoại di động ra xem, trong nháy mắt trên điện thoại di động có tin nhắn đến, điện thoại liên tục nhấp nháy.

Chừng mười ngày này ở trong bí cảnh hoàn toàn không có tín hiệu, đương nhiên không thể nhận được cuộc gọi và tin nhắn.

Dương Thiên nhìn cuộc gọi nhỡ nhiều nhất là của cha mẹ, mỉm cười, sau đó trực tiếp bấm gọi lại.

"Mẹ, con là Tiểu Thiên! À, con và bạn học ở lại trên núi chơi hơn mười ngày, trên núi có rất nhiều người.

Vâng, hoạt động trường học tổ chức, không cần lo lắng đâu!” Điện thoại gần như trong nháy mắt liền kết nối được, Dương Thiên cười giải thích với Thẩm Tân Lan.

Dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn không có lãnh khốc như lúc trước, nói chuyện cũng rất ôn hòa, giống như một thanh niên xa nhà bình thường.

"Ừ! Tiểu Thiên, vậy con ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhiều hơn nha.” Thẩm Tân Lan vừa nói xong câu đó, đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên, sau đó trong di động truyền đến giọng nói thanh thúy của một cô bé.

"Anh, sao lần này lâu như vậy không về thăm San San?” Là San San thừa dịp Thẩm Tân Lan không chú ý, giành lấy điện thoại di động.

"Đứa nhỏ này.” Dương Thiên dường như còn nghe được lời của Thẩm Tân Lan.

"Ha hả, San San, anh xin lỗi em nhé, hai ngày nữa anh sẽ về, đến lúc đó sẽ cho em một món quà!” Dương Thiên cười nói.

"Được, anh, đến lúc đó anh đừng có quên nha!” San San vui vẻ nói cùng Dương Thiên vài phút, sau đó Thẩm Tân Lan cầm lại điện thoại, dặn dò Dương Thiên vài câu, liền cúp điện thoại.

Dương Thiên cúp điện thoại, trên mặt còn có nụ cười, nhà là nơi duy nhất mà hắn bận lòng.

Hắn lại nhìn về phía cuộc gọi nhỡ khác, là Vương Nhã Lộ.

Trong mười ngày này cô vậy mà gọi đến mấy chục cuộc.

"Alo!” Dương Thiên gọi lại.

"Alo, anh Tiểu Thiên à? Sao lâu như thế anh không nghe điện thoại vậy? Gọi cho anh thì vẫn luôn báo máy bận.” Giọng nói của Vương Nhã Lộ truyền tới.

"À, mấy ngày nay ở bên ngoài có việc, di động không có tín hiệu.

Mới vừa nhìn thấy em gọi đến mấy chục cuộc, đã xảy ra chuyện gì sao?” Dương Thiên hỏi.

"Không có gì.

Anh Tiểu Thiên, chính là nợ anh 2 triệu, hiện tại em đã kiếm được rồi, anh có thời gian không? Em gặp mặt trả lại cho anh.” Vương Nhã Lộ nói.

"Vậy được, sáng ngày mai anh đến trường tìm em!” Dương Thiên có chút dở khóc dở cười, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra chứ? Không ngờ lại là chuyện trả lại tiền..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play