Trong lòng hắn rất tức giận, bản thân mình vào sinh ra tử, có mười chín Nhụy h0a màu tím đều giao hết cho Long tổ.

Nhưng khi hắn cần giúp đỡ, rõ ràng tổ phó Long tổ có thể giúp nhưng lại không thèm quan tâm.

Hắn đã từng nghe tổ trưởng Hoàng Thừa Quốc nói, Từ Ngọc Cường lão nhân tìm được bốn quả bí cảnh này từ hơn hai mươi năm trước, đến tận bây giờ cũng không có cơ hội dùng, chẳng lẽ không thể cho hắn một quả sao?

Bây giờ hắn không còn thực lực nữa, thực sự rất muốn có được quả Thánh anh!

“Lấy công lao ra để uy hiếp, đây là người mà Thừa Quốc vẫn luôn tán thưởng đấy à?” Từ Ngọc Cường lão nhân hừ lạnh.

Dương Thiên cảm thấy mình không có cơ hội lấy được quả Thánh anh.

“Dương Thiên tôi đóng góp nhiều cho Long tổ như vậy, chẳng lẽ không đổi được một quả Thánh anh sao?” Dương Thiên hỏi lại.

“Không phải vấn đề đóng góp nhiều hay ít.” Từ Ngọc Cường lão nhân hờ hững nói: “Tôi đã nói rồi, quả Thánh anh rất hiếm có, còn rất nhiều người cần dùng đến nó!”

“Ý của Từ tiền bối là Dương Thiên này không có tư cách dùng?” Dương Thiên nói.

“Đây cũng không phải vấn đề có tư cách hay không! Dương Thiên, cậu còn quá trẻ, trở về đi, tôi sẽ không trách cứ cậu chuyện cậu chống đối tôi đâu.” Từ Ngọc Cường lão nhân nói.

“Ha ha!” Dương Thiên cười lạnh, nghiêm túc nhìn Từ Ngọc Cường lão nhân: “Vậy ông nói điều kiện đi, phải làm thế nào mới có thể cho tôi một quả Thánh anh?”

Từ Ngọc Cường lão nhân nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn Dương Thiên: “Cậu thực sự muốn quả Thánh anh đến mức đó? Muốn đến mức chết cũng không sợ?”

Dương Thiên gật đầu.

“Được thôi! Chỉ cần cậu có thể chịu được một đòn của tôi thì tôi sẽ cho cậu một quả Thánh anh!” Từ Ngọc Cường lão nhân nói.

Dương Thiên cảm thấy không ổn, một cường giả cấp S lại nói hắn chịu một đòn của ông ta? Đây chẳng phải là muốn hắn chết sao?

Cho dù là một hoàng giả cấp A cũng không chắc có thể chịu được một đòn của cường giả cấp S!

Dương Thiên đang nghi ngờ thì đột nhiên có một người đi lướt qua.

Người này vô cùng vạm vỡ, cơ bắp gần như nổ tung, nhìn qua rất kh ủng bố.

Đó là một tổ phó khác của Long tổ: Đường Chính Lâm!

“Chào cậu! Dương Thiên.” Đường Chính Lâm nhìn Dương Thiên, mỉm cười: “Tôi là Đường Chính Lâm!”

Dương Thiên khẽ nhíu mày!

Đường Chính Lâm! Một tổ phó khác của Long tổ! Cường giả cấp S!

“Bái kiến tiền bối!” Dương Thiên vội vàng chào hỏi.

“Ha ha, có phải cậu đang suy nghĩ tại sao Từ Ngọc Cường lão nhân lại không cho cậu quả Thánh anh?” Đường Chính Lâm cười ha hả.

Dương Thiên không nói gì, chờ Đường Chính Lâm trả lời.

“Bởi vì đây là yêu cầu của tôi!” Đường Chính Lâm nói luôn, không chút che giấu.

Ông ta là cường giả cấp S, nói thẳng ra là không hề quan tâm đến cái nhìn của Dương Thiên.

Từ Ngọc Cường lão nhân ngắt lời: “Chính Lâm, ông nói cái gì thế hả?”

Ông ta vẫn muốn giữ thể diện.

“Tại sao?” Dương Thiên khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Chính Lâm, tại sao ông ta lại muốn gây trở hại cho hắn?

“Có phải cậu đang không nghĩ ra được lý do đúng không?” Đường Chính Lâm cười ha hả: “Bởi vì Đường Tuấn là hậu nhân của tôi!”

Con ngươi Dương Thiên co rút lại, Đường Tuấn cũng họ Đường, không ngờ lại là hậu nhân của vị cường giả cấp S này.

Đường Chính Lâm cũng bất đắc dĩ, Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, bình thường đều được chiều chuộng yêu thương.

Hôm nay Đường Tuấn vì một người phụ nữ mà chạy tới đây làm loạn lên, bắt ông ta phải dạy dỗ Dương Thiên một phen.

Ông ta không có cách nào khác, đành phải đồng ý.

Ông ta biết được Dương Thiên bị tổn thương kinh mạch nên muốn quả Thánh anh, cũng biết Từ Ngọc Cường lão nhân chuẩn bị cho Dương Thiên một quả để coi như ban thưởng cho những cống hiến của hắn.

Đường Chính Lâm lập tức lấy một bảo vật quý giá khác trao đổi với Từ Ngọc Cương lão nhân, dễ dàng thuyết phục được ông ta.

Dương Thiên im lặng, hắn cũng nhìn ra được Đường Tuấn có ý với Long Thiên Y.

Nhưng hắn tin tưởng Long Thiên Y nên cũng không quan tâm lắm.

Dương Thiên không quan tâm đến Đường Tuấn, không ngờ Đường Tuấn lại âm thầm phá hủy hy vọng lớn nhất của hắn.

Bây giờ hắn chỉ là một người tàn phế còn chẳng sánh được với người bình thường, làm sao đấu lại được cường giả cấp S cơ chứ?

“Thực ra muốn lấy quả Thánh anh cũng không phải không có cách nào.” Đường Chính Lâm nhàn nhạt nói: “Lần này trong chuyến thám hiểm bí cảnh Sahara, cậu cũng có công lao rất lớn, chúng tôi không thể phủ nhận công lao đó.

Như thế này đi, chỉ cần cậu rời khỏi Long Tổ mười năm, đồng ý không gặp mặt Long Thiên Y nữa thì tôi sẽ cho cậu quả Thánh anh.”

Giọng nói tràn đầy tự tin giống như Dương Thiên chắc chắn sẽ đồng ý vậy.

Sắc mặt của Dương Thiên trở nên vô cùng xấu xí.

Lúc trước hắn gặp tổ trưởng Long tổ Hoàng Thừa Quốc, vô cùng kính nể người này.

Hắn còn tưởng Long tổ đều là những người như vậy, không ngờ bây giờ Đường Chính Lâm lại lôi điều kiện ra uy hiếp hắn!

Đóng góp của bản thân không được ghi nhận, bị thương cũng không được chữa trị, còn bị tổ phó Long tổ uy hiếp.

Dương Thiên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn mất tin tưởng với Từ Ngọc Cường lão nhân.

“Nói, có đồng ý không?” Đường Chính Lâm lên giọng, thậm chí còn tản ra một chút khí thế!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play