Rất nhanh Tô Cẩn Du liền ý thức được cậu không có gì phải sợ hãi, nhớ năm đó cậu có thể một chân đạp 3 chiếc thuyền một cách thành thạo, chớ đừng nhắc tới bây giờ cậu rất quang minh chính đại.
Tô Cẩn Du hắng giọng, đi về phía của Ôn Lương, rõ ràng là cách Phương Viễn rất gần, nhưng cậu giống như là không nhìn thấy Phương Viễn, “Sao anh lại đến đây?”
Ôn Lương liếc nhìn đồ ăn trong tay cậu, “Tôi đến đưa cậu đi ăn sáng.”
“Ho khan…” Phương Viễn làm bộ ho khan một tiếng, nhưng Tô Cẩn Du vẫn phớt lờ anh ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT