*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều lúc này không một ai dám lên tiếng, đối với vị tiểu trích tiên thần bí của Bổ Thiên Cung này, dù là các lão quái vật của Nhân Tộc hay là Yêu Tộc thì đều biết, nàng ta không dễ trêu chọc.  

Trong giới cường giả từng có lời đồn về vị tiểu trích tiên của Bổ Thiên Cung, có lẽ cả Sơn Hải Giới này cũng chỉ có tiểu trích tiên mới đủ sức đấu với sư giả Hóa Thê Lương.  

Mặc dù chỉ là lời đồn không một ai chứng thực, nhưng theo phản ánh từ một phía thì tu vi của tiểu trích tiên Đường Đường quả thật là uyên thâm.  

Lâu Nhất Trầm vui vẻ, lão ta chỉ mong Dương Bách Xuyên bị tiểu trích tiên đánh chết, thầm cười hả hê.  



Nhiều người đứng nhìn với thái độ xem náo nhiệt...  

Những người quan tâm Dương Bách Xuyên cũng không dám lên tiếng, bọn họ kiêng kỵ thực lực của tiểu trích tiên, sợ nàng giận chó đánh mèo, thứ hai là do bối phận vai vế của nàng rất cao, vậy nên không một ai dám nói câu nào, bọn họ cũng không muốn đắc tội với vị tiểu trích tiên này.  

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói chói tai vang vọng.  

“Đường Đường là cung chủ Bổ Thiên Cung, thánh địa đứng đầu của Nhân tộc bị người ta gi ết chết, đúng là mất mặt, haha, thú vị, thú vị đây...  

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy kẻ đang lên tiếng là Giao Long Vương của Hải Tộc nhất mạch, đương nhiên cái chức Giao Long Vương này chỉ là tự phong mà thôi, có điều cũng là bá chủ của một vùng Hải Tộc, lúc này cũng chỉ có Hải Yêu dám nói như vậy, dù sao thì biển cũng cách xa đất liền, không hay chạm mặt.  

Còn mục đích vì sao Giao Long Vương nói như vậy, đương nhiên là để xúi giục, con trai Giao Long thái tử của lão ta chết trong tay Dương Bách Xuyên và Quan Thiên Ngạo của Bổ Thiên Cung, lúc này người muốn nhìn thấy tiểu trích tiên gi ết chết Dương Bách Xuyên nhất chính là Giao Long Vương, tất nhiên còn có hai tộc Hải Yêu Bạch Sa và Bạch Tuộc.  

Không một ai nói chuyện, lúc này Giao Long Vương lại nói như vậy, rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa, đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì đây là một tai họa, lời nói của Giao Long Vương rất có ý đồ.  

Một khi tiểu trích tiên động thủ, khó tránh khỏi sẽ đánh giết Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn Giao Long Vương một cái, trong lòng tràn đầy sát khí, hắn biết Giao Long Vương nói ra những lời này là muốn giết hắn.  

Những từ như thế này có thể được gọi là trả thù.  

Mà ngay lúc này, tiểu trích tiên bỗng nhiên cười khúc khích, gương mặt tràn đầy ý cười nói: “Đại ca ca, huynh gi ết chết đệ tử Bổ Thiên Cung, muội không tính toán với huynh nữa, dù sao thì muội cũng rất ghét cái tên Quan Vân Phong này, nhưng mà đổi lại thì hôm nay huynh phải nướng thịt cho muội ăn, phải ăn thật no, nhưng mà...muội muốn ăn thịt nướng thượng phẩm, thế nào?”  

Tiểu trích tiên Đường Đường vừa nói chuyện, uy áp toàn như thủy triều rút xuống.  

Dương Bách Xuyên lập tức thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần đánh, hắn không sợ tiểu trích tiên Đường Đường, mà ấn tượng của hắn với nàng không tệ, không bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn trở mặt.  

Nghe tiểu trích tiên Đường Đường nói như vậy trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng nhiều hơn là cảm kích tiểu trích tiên, bởi vì một câu của nàng, nàng cũng ghét Quan Vân Phong, điều này giúp loại bỏ ác cảm của đệ tử Bổ Thiên Cung với hắn.  

Còn về yêu cầu đòi ăn thịt nướng của tiểu trích tiên khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười, quả nhiên là đồ ham ăn.  

Khóe mắt hắn liếc về phía Giao Long Vương, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói với tiểu trích tiên: “Được, không thành vấn đề, hôm nay ta mời muội ăn thịt Giao Long nướng, được không?”  

Ý cười trên gương mặt tiểu trích tiên càng sâu hơn, nàng gật đầu như gà mổ thóc: “Được đó, được đó, ăn thịt Giao Long, có cần muội giúp gì không?” Vừa nói vừa rớt cả nước miếng.  

“Không cần, một con rắn kích thước lớn chút mà thôi, muội chờ ở đây ta đi làm thịt hắn, rút gân nướng thịt cho muội ăn.” Dương Bách Xuyên cười hì hì nói.  

“Hahaha, đại ca ca người ta ngày càng thích huynh rồi đó, sau này muội chống lưng cho huynh, huynh theo muội lăn lộn, chúng ta liên thủ ăn hết cái Sơn Hải Giới này, hahaha...” Tiếng cười lanh lảnh của tiểu trích tiên vang vọng toàn trường.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Chủ ý này không tệ, có cơ hội chúng ta làm một tổ hợp tín đồ ham ăn, haha.”  

“Tổ hợp tín đồ ham ăn? Cái tên này nghe hay đấy, muội thích.” Tiểu trích tiên Đường Đường sáng mắt nói.  

“Hahaha…” Dương Bách Xuyên cười lớn, lúc này hắn và tiểu trích tiên rất ăn ý với nhau, hắn biết tiểu trích tiên cũng không vừa ý với câu nói vừa rồi của Giao Long Vương, điều này khiến cho tiểu trích tiên muốn tấn công lão ta.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đối với Giao Long Vương tràn ngập sát khí, hôm nay nếu như tiểu trích tiên không đủ tinh tế thì sẽ nghe theo lời Giao Long Vương mà đánh nhau với hắn, từng câu từng chữ của lão ta chẳng khác nào như muốn giết hắn.  

Hắn đâu có phải trái hồng mềm?  

Con trai khốn kiếp của ngươi muốn giết ta, ta chưa tìm ngươi tính sổ thì thôi, hiện tại con rắn nhà ngươi còn dám chạy tới đây khiêu khích, hôm nay tiểu gia đây phải giết ngươi, lấy thịt nướng cho tiểu trích tiên ăn, cũng coi như là nể mặt mũi tiểu trích tiên và Bổ Thiên Cung, giải quyết vụ hắn giết Quan Vân Phong.  

Trong vô hình, Dương Bách Xuyên và tiểu trích tiên đã ngầm hiểu ý của nhau, hắn giết Giao Long Vương xem như là lập uy, nếu không sau này những thế lực kia sẽ tìm hắn gây phiền phức, gây rối đệ tử Vân Môn.  

Sau khi sư phụ thức tỉnh, Dương Bách Xuyên khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới, trước khi đi hắn phải giết Giao Long Vương để lập uy, đảm bảo cho con đường sau này của đệ tử Vân Môn ở Sơn Hải Giới.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play