Nhưng cũng có thể chứng minh, hiện tại hắn dùng khí thế mà lão đầu truyền thụ cho cũng đủ để áp được tu sĩ Phân Thần hậu kỳ.  

Nhìn từng ánh mắt khiếp sợ của Nhân – Yêu tộc, trong lòng Dương Bách Xuyên khó tránh khỏi có chút đắc ý.  

Có điều, lúc này sư phụ Vân Thiên Tà lại nói một câu làm hắn tụt cả hứng.  

“Tiểu tử tối, giế t chết một tu sĩ ngay cả ngũ hành phân thân còn chưa tu luyện được thì có gì mà đắc ý? Ở Tu Chân Giới, tu sĩ có cấp bậc Phân Thần cảnh nhiều như lông, không tính là có bản lĩnh, đừng có mà tự kiêu tự mãn.  

Nếu như bây giờ con giết được tu sĩ Phân Thần hậu kỳ hội tụ đủ ngũ hành thì mới xem như có chút bản lĩnh, hơn nữa, nếu như không có tiểu cô nương Quỷ tu ở trong tối quấy rầy người này, con có thể gi ết chết lão ta dễ dàng như vậy sao?”  

Bất cứ lúc nào Vân Thiên Tà cũng có thể đả kích Dương Bách Xuyên, dù sao thì cũng chẳng khen ngợi hắn mấy lần.  

“Lão đầu chết tiệt, cần người nói làm gì, đương nhiên là con biết.” Người nào đó lẩm bẩm nói.  

Ngay lúc này, tiểu trích tiên Đường Đường nói: “Đại ca ca, huynh thật lợi hại!”  



Dương Bách Xuyên đột nhiên giật mình, hắn nhìn gương mặt cười như không cười của tiểu trích tiên Đường Đường, giống như trong mắt nàng còn có thâm ý khác.  

Hắn quên mất, mặc dù Quan Vân Phong bị tiểu trích tiên Đường Đường tước đi chức vị cung chủ, nhưng không hề bị đuổi khỏi Bổ Thiên Cung, bây giờ hắn giế t chết Quan Vân Phong, không biết tiểu trích tiên có gây phiền phức cho hắn không?

Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt của tiểu trích tiên Đường Đường, trong lòng khó chịu, hắn biết bề ngoài của vị tiểu trích tiên này rất dễ mê hoặc người khác.  

Vị trích tiên thâm sâu khó lường này không giống như một tiểu cô nương mà nàng thể hiện bên ngoài.  

Con người thường bị chính đôi mắt của mình mơ hồ, thật ra muốn nhìn thấu bản chất của vạn vật phải suy nghĩ.  

Giống như tiểu trích tiên, Dương Bách Xuyên hoặc là nói đa số người nhìn thấy tiểu trích tiên Đường Đường sẽ cho rằng, nàng là một tiểu cô nương chừng tám – chín tuổi, bởi vì cho dù là vẻ bề ngoài hay là cử chỉ thì đều bộc lộ ra vẻ ngây thơ.  

Thế nên khi Dương Bách Xuyên giế t chết Quan Vân Phong, hắn căn bản không hề suy nghĩ nhiều đến tiểu trích tiên.  

Nhưng lúc này, khi tiểu trích tiên nói ra một câu ‘Đại ca ca, huynh thật lợi hại’, nghe thì có vẻ ngây thơ nhưng khi nhìn vào ánh mắt của nàng, Dương Bách Xuyên lại run rẩy.  

Ánh mắt của tiểu trích tiên Đường Đường quá trong veo, con người không thể có được ánh mắt này, thế nên Dương Bách Xuyên mới bừng tỉnh.  

Lúc này, trong đầu Dương Bách Xuyên mới nhớ tới, tiểu trích tiên chính là sư tổ của Bổ Thiên Cung chuyển kiếp, là trưởng bối của Quan Vân Phong, mặc dù mang bộ dạng ngây thơ của một đứa trẻ tám – chín tuổi nhưng nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên hắn gặp tiểu trích tiên đã là hơn một trăm năm trước, không một ai biết được nàng đã tu luyện bao nhiêu năm.  

Một trích tiên chuyển kiếp, lẽ nào mang diện mạo của một đứa trẻ thì là trẻ con hay sao?  

Dương Bách Xuyên biết nàng không phải là trẻ con, bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tiểu trích tiên Đường Đường đang muốn tính sổ với hắn.  

Nói thế nào thì Quan Vân Phong cũng là đệ tử Bổ Thiên Cung, hắn giết Quan Vân Phong trước mặt tiểu trích tiên Đường Đường đồng nghĩa với việc vả thẳng vào mặt nàng, giế t chết đồ tử đồ tôn của tiểu trích tiên.  

Dương Bách Xuyên biết rất nhiều tông môn coi trọng những chuyện liên quan đến mặt mũi như vậy, càng là tông môn lâu đời thì lại càng xem trọng thể diện, trong một số trường hợp nhất định, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.  

Nghe thấy giọng nói ngây ngô của tiểu trích tiên Đường Đường, cả cơ thể Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu căng thẳng theo.  

Trong lòng cười khổ: “Quả nhiên...vẫn phải tới.”  

Hắn cảm nhận được một cỗ uy áp phát ra từ trên người của Đường Đường đang vây xung quanh hắn.  

Sắc mặt hắn cứng đờ, vẫn là nặn ra một nụ cười nói: “Cũng không tính là lợi hại, Đường Đường còn lợi hại hơn.”  

Dương Bách Xuyên cười toe toét, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì hắn thật sự không muốn trở mặt với tiểu trích tiên.  

Một khi không chắc chắn, hắn cần sư phụ ra tay, nhưng nếu như vậy, hắn sợ sẽ làm tổn hại tới tiểu trích tiên.  

Sâu trong nội tâm, hắn quả thật rất có cảm thiện với tiểu trích tiên Đường Đường, hơn nữa vừa rồi tiểu trích tiên còn ra tay giúp hắn giải quyết một đòn công kích của Lâu Nhất Trầm.  

Nói thật thì hắn không có thù oán gì với tiểu trích tiên cả, ngược lại thì bọn họ còn có một phần liên hệ là thịt nướng.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng không nắm chắc được tiểu trích tiên cho giở mặt với mình hay không.  

Mặc dù tiểu trích tiên phóng ra uy áp nhưng Dương Bách Xuyên lại không cảm nhận được sát ý, vì vậy hắn mới chần chừ, không bắt buộc thì hắn cũng không muốn trở mặt.  

Nhưng nếu như tiểu trích tiên thật sự coi trọng mặt mũi, vì Quan Vân Phong mà ra tay với hắn thì hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, lúc đó sẽ nhờ sư phụ giúp đỡ.  

Hai người giống như đang cười, mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dạng cười híp mắt giải thích.  

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.  

Người thì lo lắng, người thì hả hê. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play