Mây núi họa thủy

Chương 1 : Cảm xúc xáo trộn


1 năm


Tiếng thở càng lúc càng gấp rút .

Đôi chân nặng chĩu đi từng bước từng bước trên ngõ vắng . 

Cô gái trước mắt như cành liễu, vừa nhỏ nhắn vừa yếu mềm . 

Mắt cô từ từ mờ đi, cỗ thân thể ấy không còn chịu đựng được nữa .

Theo quán tính, cô đổ nhào về phía trước. 

Trong thâm tâm cô thấy mảng tăm tối của chính mình, cô vốn không nhìn được gì cả .

Bao trùm khoảng không trống rỗng đó là sự to lớn và cô đơn.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ một màu đen bao phủ. 

Bỗng nhiên, từ nơi sâu thẳm ấy. Có những thanh âm của con người .

Nó phát ra cùng một lúc, khiến đầu cô bất giác mà ong ong theo.

" Mày mà là con tao à, tao không có đứa con kém cỏi như mày " .

" Hằng ngày chỉ biết trốn trong góc, ngay cả việc kiếm tiền về cũng không biết làm nữa. Thì mày nên đi chết đi "

Kèm theo đó là âm thanh như thứ gì đó va vào vật cứng .

" Cộp " 

Tiếng va chạm này đau đến xót xa, thật không biết là phần nào trên cơ thể cô phải hứng chịu điều này .

Thanh âm kia vừa dứt, cũng là lúc màu xám xịt biến mất.

Lúc này, từng mảnh vỡ kí ức đứt đoạn không rõ mở kết bắt đầu hiện lên .

" Chạy không nổi nữa phải không ?, còn không mau lại đây với tao " .

Tiếng nói này, phát ra từ tấm kính vỡ trước mắt.
Cô được chứng kiến lại khung cảnh ấy. 

Một gã đàn ông to lớn, râu ria xồm xoàm, mặt mày hung tợn. Tay cầm chai rượu vừa uống vừa hất cằm ra hiệu tôi .

Tôi thật muốn tiếp tục chạy, chạy khỏi nỗi sợ của mình. 

Nhưng chân tôi không thể trụ nổi nữa. Nó đang run lên từng nhịp .

Tôi bấu chặt hai đầu gối, tính nhấc chân để thoát khỏi đây. 

Vì cảm giác của tôi chưa bao giờ sai. 

Khi tôi nhìn thẳng vào bất kì ai thì nó như là minh chứng cho việc tôi đang bị đe dọa. 

Dù sau đấy, chính tôi lại tránh né họ.

Tôi chưa bước quá vài bước đã bị bàn tay to lớn, thô ráp giật ngược tóc lại .

Hắn cười khà khà nói :

" Tính chạy, mày chỉ là đứa ranh con. Không thoát khỏi tay tao đâu " .

Hắn tiến gần đến chỗ tôi, tôi nhìn quanh, cố kiếm ra một lối thoát. 

Thật không may, đây là ngõ cụt. 

Chứng kiến hình ảnh qua miếng kính vỡ trước mắt, bất giác mà phát ra tiếng :

" Đừng mà " .

Thanh âm này trùng khớp với câu mà cô gái trong gương nói :

" Đừng chạm vào tôi ".

Mọi chuyện dồn nén đến tột cùng, nước trong ly ắt tự tràn.

Đúng !

Nước mắt đã rơi, gương mặt sợ hãi lộ ra. Điều này, khiến gã tồi trước mắt vô cùng hả hê :

" Khóc lên !, La to lên ! "

Lúc đó, tay chân cũng không thuận mà tiến tới. 

Hắn ghé sát mặt vào cô, khiến cô sợ hãi đến mức tay chân không kìm được mà run lên.
 
" Nào la đi chứ, mày không phát ra được tiếng gì thì sao tao hứng thú đây ?, HAHAHA ! " .

Câu nói ấy cứ lặp lại, khiến cô muốn buông xuôi tất cả :

" Đừng mà " .

Rẹt !

Hắn xé tấm màn che mặt của cô, vốn cô che đi vết bớt xấu xí của mình vì không muốn ai cười nhạo nó.

Nhưng hắn thấy mà không một tiếng cười, thay vào đó là câu tặt lưỡi :

" Xấu xí thật đấy ! " .

" Nhưng hôm nay, được hầu hạ cho tao. Mày sẽ vinh hạnh lắm đây " .

Tay không tự chủ mà chiếm tiện nghi của cô, cô chỉ biết dãy dụa. 

Cô làm cách nào cũng không thoát ra được.

Tiếp theo, hắn mải mê hưởng thụ những điều mình làm. 

Bỗng nhiên, cô phát hiện ra thời cơ. 

Liền ngắm chuẩn, tiễn đưa 2 viên xỏi trong vùng ấy của hắn về nơi an nghỉ cuối cùng .

Tiếng la đau điếng :

" Hự.....! Aaaaaa " " Dám đá tao à ? Con đĩ này ". 

Chỉ thấy hắn bò lồm cồm sau cú đá thốn đến tận nóc kia, mồm thì không ngừng phát ra tiếng chim tiếng cò. 

*Beep* *Beep*

Hai chân của hắn liêu xiêu, tay vẫn không lỡ rời xa khu vực đang chịu tổn thương và đả kích nào đó ? .

Một người dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước .

Một kẻ lại dùng hết sức lực mà đuổi theo .
Dù khá là đau !

....

" Con khốn này, sao nó lại chạy nhanh thế nhỉ ? " 

" Tao ngắm nãy giờ, thịt đến nơi rồi mà lại để bay mất ". 

Cô gái vẫn chạy, gã tồi vẫn đuổi theo và theo như kịch bản phim ấn độ 200 tập .

Cô ấy đã vấp đá, hắn cũng kịp thời đuổi đến .
Hắn nắm tóc lôi cô dậy, vỗ vỗ vài cái vào mặt cô 
Bốp bốp !

" Để tao xem mày là mặt hàng gì mà cao giá vậy? " .

" Không " .....

Tiếng thét vang lên trong ngõ nhỏ .

Không ai đáp không ai thưa, nhưng mảnh kính lại tự vỡ rồi biến mất .

Cô cũng không chứng kiến nổi nữa. 

Cô ngồi thụp xuống mặt đất, ôm gối khóc một trận lớn, nước mắt rơi vì cô nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm đó. 

Nó tồi tệ như bao ngày của cô, chỉ khác nó khiến cô ám ảnh mãi mãi.

Tiếng nấc đứt đoạn cùng đó là tiếng cắn răng kìm nén cảm xúc của chính mình.

Chỉ thấy trên cao, xuất hiện một con mèo.

Nó toàn thân trắng muốt, mắt ánh lên vài phần linh tính . 

Bước chân đạp gió nhẹ nhàng, sau khi tiếp đất, nó nhìn cô chằm chằm.
 
Chưa dừng lại ở đó, nó liền thở dài :

" Ác mộng, là ác mộng nữa " .

" Làm con người khổ vậy sao ? " .

Nghe thấy tiếng nói của ai đó, cô như bừng tỉnh trong vô vàn cảm xúc .

Cô ngước đôi mắt vẫn còn trĩu lệ của mình .

Thấy cô gái nhấc bổng mình, kèm đó là ôm mình vào trong lòng.

Bất giác, mèo trắng có chút muốn từ bỏ lời mình sắp nói .

Nhưng rồi, nó phải nói thôi. 

Vì KPI và vì bữa cơm manh cá nữa .

Tay nhỏ mềm mềm của mèo trắng ngăn lại hành động ôm ấp của cô gái :

" Cô gái, ta là kẻ ăn giấc mơ và giấc mơ của cô không tốt chút nào " .

" Chưa kể, ác mộng ta không thể ăn được. Hay thế này đi, bây giờ cô kí hiệp ước với ta ? " .

Mèo trắng để ý, đôi mắt của cô gái kia rất đẹp. Chỉ tiếc, khóc quá nhiều rồi. 

Vừa sưng lại vừa đỏ.

Tiếng nói phá vỡ sự tập trung của mèo thần.

" Hiệp ước gì chứ ? Sao tôi phải kí ? " .

" Vì KPI của tôi... " 

Câu nói bất giác thay đổi :

" À không, Vì cô đang lạc trong chính ác mộng tâm. Nó tồn tại do sự tích tụ tổn thương lâu ngày, cách duy nhất chính là mở ra một mộng mới. "

" Kí vào đó, tôi sẽ cứu cô ra khỏi đây. Nếu không cô phải sống trong ác mộng tâm mãi mãi " .
Chưa kịp nói hết thì cô đã lấn át lại mèo thần :

" Hahaha, cái gì mà ác mộng chứ. Con mèo nhà ngươi chẳng qua chỉ là một trong những kẻ đùa bỡn với trái tim con người mà thôi " .

Mèo thần : 

" Ta biết cô không tin ta, vì dù gì ta cũng chỉ là một con mèo lười làm. Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn " .

" Nhưng việc ta đi thu thập các giấc mơ là thật và ta cũng biết ngày hôm đó tên đàn ông kia có kết cục thế nào ? " .

Nghe đến đây, thoạt nhiên cô thay đổi ngữ khí. Từ bất cần thành gấp gáp :

" Ngươi....ngươi biết những gì ta làm sao ? Tại sao có thể chứ ? ".
Mèo thần : 

" Ta là kẻ ăn giấc mơ và ta cũng là thần mộng. Nên ta sẽ biết mọi điều mà thâm tâm cô đang giấu giếm ".

" Thậm chí là về máu của cô, thứ mà ai ai cũng thèm khát " .

Cô thất thần nhìn về phía con mèo. Thấy thế, mèo thần tiếp tục nói :

" Máu của cô mang hai nguồn lợi và hại, với người cô yêu quý. Nó có thể là thuốc trị bách bệnh. Nhưng với kẻ cô ghét, nó có thể thành bất cứ loại độc nào " .

" Ta nói đúng chứ ! " .

Cô gái cúi mặt như né tránh ánh nhìn của thần mèo .

Mèo chỉ bước đến gần, chạm tay vào tay cô. Đây có lẽ cũng là cách mà nó an ủi :

" Chỉ cần cô kí hiệp ước, ta đảm bảo cô sẽ làm chủ cuộc sống của mình " .

Tới đây, cô ngước lên. 

Ánh mắt ngập tràn sự chờ đợi, miệng vấp váp thốt ra :

" Thật sự là vậy chứ ? Tôi có thể sống tốt sao ? " .

Mèo thần :

" Tất nhiên rồi, nào nhắm mắt lại đi " .

Dứt lời, cô liền ngất đi. 

Mèo trắng đi xung quanh cơ thể cô, vừa đi vừa nói gì đó .

Sau khi niệm chú, cơ thể từ từ biến mất trong không trung. 

Hiện giờ, chỉ còn sự xuất hiện của mèo trắng. 

Nó thầm chúc phúc cho cô, vì đây là giấc mộng thực ảo.
 
Chỉ cần cô tìm được hạnh phúc, tự khắc sẽ thành thực. 

Còn không thì chỉ đành trách cuộc sống an bài, ngay cả mơ cô cũng phải chịu khổ .

Cơ thể bỗng nhẹ đi, cứ như hòa nhập vào môi trường mới .

Xung quanh vẫn văng vẳng tiếng nói :

" Bắt lấy nó, bắt lấy nó " .

" Đánh nó đi, chính nó là kẻ gây ra họa cho thôn. Từ khi sinh ra, nó đã bị thần linh nguyền rủa ".

" Nhìn đi, vết bớt trên mặt nó và cả dòng máu kinh khủng của nó nữa " .

" Đúng ! Do nó mà chồng tôi hấp hối sắp chết đến nơi rồi " .

Vô vàng tiếng nói dồn cô vào đường cùng.

Chính lúc này, thâm tâm cô đang cãi lí lại :

" Không phải tôi, do ông ta dở chuyện đồi bại với tôi. 

" Tôi....tôi....tôi chỉ là thủ tiêu ông ta mà thôi " .

Tất cả âm thanh vang lên :

" Ngụy biện ! "

Mọi diễn biến trong nội tâm của cô vô vàng sự xáo trộn, câu từ cũng không rõ nơi phát ra.
 
Khiến đầu cô đau đớn dữ dội. 

Thật lòng, cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, không có sự sắp đặt của thần linh .

Vì sao ư ?

Để cô sẽ không bất giác trở thành kẻ kì lạ trong mắt người khác. 
....

Tách 

Tách

Tách

Từng giọt nước chảy .... Nó chảy từ không trung vào một hồ nước lớn .

Cô đi đến bên hồ, nhìn sâu vào bên trong thầm nhắc :

" Có lẽ từ khoảnh khắc này trở đi, cuộc sống mình sẽ khác " .

Bõm !
 
Ọc ọc !

Cô từ từ mở được mắt, thấy phía trước có một vùng ánh sáng tuyệt đẹp . 

Phải chăng đây chính là lối ra.

Cô bơi ngược lên và rồi đập vào mắt chính là một nam nhân, y phục của hắn cũng không giống cô.

Chưa kể, hắn thật đúng với câu : " Tuyệt cảnh nhân gian " . 

Nếu có nói gương mặt của hắn tinh xảo như chạm khắc cũng không hề quá lời .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play