Trong lòng Thẩm Thư hiểu rất rõ không có gì quan trọng hơn là còn sống, đặc biệt là sau khi trải qua cái chết bất đắc kỳ tử của cha mẹ.
Một khi thật sự bị bức đến nóng nảy, Thẩm Thư cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp mình nữa. Nếu là cậu thì cậu còn có thể chịu đựng, nhưng nếu liên quan đến Thẩm An thì nhất định cậu sẽ không nhẫn nhịn.
...
Lúc phi thuyền của Hàn gia đáp xuống thủ đô của Hải Lam Tinh thì đã là giữa đêm. Thẩm An đã sớm ngủ say, được Thẩm Thư ôm xuống phi thuyền. Thẩm An đã sáu tuổi nên ôm cậu nhóc một thời gian dài cũng làm Thẩm Thư hơi mệt. May mắn sau khi ra khỏi phi thuyền thì xe của Hàn gia đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Nhìn mọi thứ trước mắt vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc này làm Thẩm Thư có chút sững sờ. Bảy năm trước cậu lẻ loi một mình rời đi, hiện tại trở về thì lại có thêm Thẩm An.
Quả thực là thế sự vô thường.
Dù trời đã về khuya nhưng trên đường phố vẫn vô cùng sôi động, đèn neon được thắp sáng trên mọi con phố để soi đường cho người đi đường vào đêm khuya. Thủ đô của Hải Lam Tinh là một thành phố không bao giờ ngủ. Mặc dù lúc này đã là giữa khuya nhưng còn chưa đến sáng sớm, là thời điểm thích hợp để mọi người tìm hoan mua vui.
Xe huyền phù nhanh chóng chở Hàn Tử Việt, Thẩm Thư và Thẩm An trở về nhà chính Hàn gia. Thẩm Thư xuống xe, đứng trước ngôi nhà cổ kính bao thế hệ của Hàn gia mà thoáng ngây ngốc.
Tại sao Hàn Tử Việt lại đưa bọn họ tới đây?
"Cha và mẹ đã đợi ở bên trong, bảo chúng ta sau khi đến Thủ đô thì lập tức đến nhà chính gặp bọn họ." Nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Thẩm Thư, Hàn Tử Việt bèn lên tiếng giải thích.
"Ừm." Thẩm Thư nhỏ giọng đáp lại.
Thành thật mà nói, Thẩm Thư cũng có vài phần sợ hãi đối với mẹ của Hàn Tử Việt. Mặc dù Hàn phu nhân cũng là một Omega, nhưng tính cách lại rất cường thế, hơn nữa còn là một người phụ nữ mạnh mẽ làm việc sấm rền gió cuốn, một ít thói quen kinh doanh của Hàn Tử Việt cũng là kế thừa từ bà.
Cũng không phải Hàn phu nhân đối xử với Thẩm Thư không tốt, mà là Thẩm Thư thật sự không biết cách phải giao tiếp với đối phương như thế nào. Từ trước cho tới nay Hàn phu nhân đối với người "con dâu" là Thẩm Thư đều không hài lòng lắm, nhưng cũng chưa từng làm Thẩm Thư khó xử. Chỉ là Hàn Tử Việt là con trai cả và Thẩm Thư là "con dâu cả" có ý nghĩa khác nhau.
Trong lòng Thẩm Thư cũng biết điều này nên không bất mãn gì với Hàn phu nhân, chỉ là cậu không biết phải làm sao để hòa hợp được với người có cá tính mạnh mẽ như vậy, cậu sợ Hàn Tử Việt nên tự nhiên cũng sinh ra chút sợ hãi đối với Hàn phu nhân.
Khi chuẩn bị xuống xe, Hàn Tử Việt đã đánh thức Thẩm An dậy. Cậu nhóc sáu tuổi đứng trước tòa nhà cổ kính khổng lồ mà kinh ngạc đến mức há hốc cả miệng, ngôi nhà như vậy nhóc chỉ từng nhìn thấy ở trong sách và trên TV mà thôi.
Thẩm An nắm lấy tay Hàn Tử Việt, vội vàng hỏi: "Daddy daddy! Đây là đâu vậy ạ? Đẹp quá! An An thích lắm!" Trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.
"Nơi này là nhà của An An." Hàn Tử Việt đưa tay kia lên xoa xoa đầu Thẩm An, trả lời cậu nhóc.
Nghe vậy, đôi mắt của Thẩm An càng mở to hơn nữa, không dám tin tưởng mà đưa mắt sang nhìn Thẩm Thư. Sau đó đổi lấy chính là cái gật đầu của cậu.
"Vậy sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao ạ?" Thẩm An lại hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT