Không phải là nhóc chưa từng rời khỏi tinh cầu Diên Vĩ, nhưng mấy lần đó đều là được Thẩm Thư và Phương Nghiên đưa đến mấy tinh cầu nhỏ lân cận để đi chơi, ngồi phi thuyền một ngày là đã có thể đi qua đi lại.
Cậu nhóc 6 tuổi ghé sát mặt vào bên cửa sổ phi thuyền, đôi mắt to tròn thấy được những hành tinh sáng chói có thể nhìn thấy trong không gian vũ trụ rộng lớn bên ngoài, sau đó cậu nhóc hưng phấn chia sẻ mấy điều thú vị này cho Thẩm Thư và Hàn Tử Việt nghe.
Phi thuyền tư nhân của Hàn gia đương nhiên cách bài trí bên trong phòng sẽ không kém chút nào. Buổi tối Thẩm An ngủ cùng với Thẩm Thư, còn Hàn Tử Việt thì ở trong căn phòng đối diện với hai cha con họ.
Sau vài ngày đầu hứng thú với những điều mới mẻ xa lạ thì những ngày tiếp theo, Thẩm An bắt đầu quấn lấy Hàn Tử Việt hỏi anh rốt cuộc khi nào bọn họ mới có thể xuống phi thuyền, nhóc muốn nhìn thấy bầu trời xanh.
Có đôi khi đến giờ đi ngủ, Thẩm An lại ôm Thẩm Thư nhỏ giọng khóc thút thít nói nhóc muốn gặp ba nuôi, muốn quay về tinh cầu Diên Vĩ. Thẩm Thư không còn cách nào khác đành phải mở máy liên lạc gọi cho Phương Nghiên.
Phi thuyền đang bay với tốc độ cao trong vũ trụ nên tín hiệu không được ổn định lắm, phải mất một lúc lâu sau mới kết nối được.
Ảnh ảo ba chiều của Phương Nghiên được chiếu lên bay lơ lửng trong phòng, Thẩm An vừa trông thấy y liền gào khóc nức nở nói với ba nuôi nhóc muốn quay về tinh cầu Diên Vĩ, muốn trở lại thị trấn nhỏ Tử Diên.
Giọng điệu an ủi đầy dịu dàng của Phương Nghiên đứt quãng phát ra từ máy liên lạc: "An An ngoan, không khóc không khóc, chờ ba nuôi có thời gian rảnh sẽ lập tức đến Hải Lam Tinh thăm con, con ở đó nhớ phải nghe lời ba ba con đấy."
Tín hiệu thật sự không tốt lắm, chỉ nói mấy câu như vậy thôi mà cả buổi sau Thẩm Thư và Thẩm An mới nghe rõ được.
Hình ảnh ba chiều giữa không trung của Phương Nghiên cũng chợt lóe chợt lóe, phảng phất như thế ngay giây tiếp theo sẽ lập tức ngắt kết nối.
......
Thẩm Thư chưa từng nghĩ tới bản thân còn có thể trở lại Hải Lam Tinh, nơi cậu sinh ra, lớn lên và kết hôn. Thật ra cũng không phải là chưa nghĩ đến chuyện trở về, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.
Cha mẹ cậu đều được an táng tại nghĩa trang Thẩm gia ở tinh cầu Thủ Đô, có đôi khi Thẩm Thư cảm thấy mình thật bất hiếu, nhiều năm như vậy mà không quay về thăm mộ cha mẹ một lần.
Nhưng nếu muốn đến nghĩa trang của Thẩm gia để cúng bái cha mẹ thì người Thẩm gia nhất định sẽ biết Thẩm Thư đã quay lại, cho nên Thẩm Thư cũng không dám trở về. Cậu cũng sợ Thẩm gia sẽ làm gì đó với mình, sau đó khống chế cậu lại.
Sau khi sống ở nhà họ Hàn được hai năm, Thẩm Thư không muốn phải quay lại chịu đựng cuộc sống ngày ngày bị châm chọc mỉa mai như lúc ở Thẩm gia nữa.
Thực sự là "Từ nghèo thành giàu thì dễ, mà từ giàu trở lại nghèo mới là khó."
Bởi vì mối quan hệ của Hàn Tử Việt và địa vị của Hàn gia nên khoảng thời gian hai năm Thẩm Thư sống ở Hàn gia kia chính là khoảng thời gian mà cậu cảm thấy thoải mái nhất kể từ sau khi cha mẹ cậu qua đời.
Mặc dù có đôi khi cùng với Hàn Tử Việt đi tham dự các bữa tiệc tối do giới thượng lưu tổ chức, thỉnh thoảng Thẩm Thư cũng sẽ "vô tình" nghe thấy người khác bàn tán về mình, nói cậu không đẹp cũng không có tài năng gì, không hiểu rốt cuộc Hàn Tử Việt thích cậu ở điểm nào, vân vân.
Nhưng mấy thủ đoạn nho nhỏ này ở trong mắt Thẩm Thư cũng không đáng để tâm gì. Nếu mỗi một việc Thẩm Thư đều phải so đo thì sợ là sau khi cha mẹ mất cậu đã sớm trần cảm mà chết bởi mấy trò cười nhạo dài đằng đẵng của đám con cháu cùng thế hệ ở Thẩm gia rồi.
Tính tình của cậu cũng vì những năm đó mà trở nên nhẫn nhục chịu đựng, nhưng đồng thời cũng làm Thẩm Thư kiên cường hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT