Mặc dù tối hôm qua bị Hoắc Thiên Ân phá đám khiến cho bữa tối không được trọn vẹn, nhưng Hạ Tuyết vẫn rất vui vẻ thưởng thức các món do Hoắc Đình Kiêu nấu.

Cô phải công nhận rằng tài nấu nướng của hắn rất đỉnh, tuy không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp nhưng so với cô thì hơn đến mấy bậc.
Hạ Tuyết vẫn không thể quên hương vị của món bít tết và bánh bí đỏ, đến giờ mỗi khi nhớ lại cô vẫn thấy rất thèm ăn.
Hạ Tuyết vươn vai một cái, hôm nay không có cảnh quay nên cô định dành một ngày để nghỉ ngơi, thư giãn.

Vừa mới rửa mặt và thay xong quần áo, chuông điện thoại lại reo lên, người gọi đến là chị Kiều, hình như từ khi vào đoàn cô và chị ấy rất ít khi gặp mặt, trừ cái lần cô vào viện vì ăn thức ăn ôi thiu.
"Hạ Tuyết, hôm nay em không có cảnh quay phải không? Em có thể đến văn phòng gặp chị một chút không? Chị có chuyện cần nói với em."
Hạ Tuyết vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã nói một trang dài khiến cô không kịp tiếp thu.
Mất một phút, Hạ Tuyết mới tiêu hóa được những gì chị Kiều vừa nói.
"Được, em sẽ đến ngay!"
Hạ Tuyết từ tốn đáp.
Cô chỉnh chu lại bản thân lần nữa, sau đó ra khỏi nhà, nhờ tài xế đưa mình đến công ty.

Mặc dù không biết là chị Kiều muốn nói chuyện gì, nhưng chắc là có liên quan đến mấy hot search và vụ cắt y phục cùng với việc dây cáp bị đứt.
Chiếc xe dừng lại trước công ty giải trí.

Hạ Tuyết thong thả đi vào, dọc đường, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn cố tình bàn tán về mấy vụ việc trên mạng để cô nghe thấy.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ dừng lại đôi co với họ đến khi nào họ tự cút thì thôi, nhưng cô không phải nguyên chủ, người khác thích đàm tiếu gì cứ để họ đàm tiếu, miệng là của họ, cô làm sao mà quản được chứ?
Hạ Tuyết vẫn hiên ngang bước đi mặc kệ mấy lời nhảm nhí, cô đi vào thang máy, lên tầng của quản lý nghệ sĩ, đến trước phòng của chị Kiều rồi gõ cửa.
"Vào đi!"
Hạ Tuyết mở cửa đi vào.
Phòng làm việc của chị Kiêu hôm nay rất náo nhiệt, ngoài chị ấy còn có Hà Lạc Tâm, Phương Phương và trợ lý nhỏ của cô Giang Hồng Nguyệt.
Hôm nay theo cô nhớ là Hà Lạc Tâm có cảnh quay, tại sao bây giờ cô ấy không ở phim trường lại ở phòng chị Kiều vậy nhỉ?
Không chờ cô thắc mắc, chị Kiều đã lên tiếng:
"Sáng nay Lạc Tâm xin nghỉ nửa buổi, bây giờ có mặt đông đủ, chúng ta cùng giải quyết mọi chuyện rắc rối trên mạng và ở đoàn làm phim đi!"
Cả phòng họp không ai lên tiếng.

Hạ Tuyết ngồi xuống ghế sofa chờ đợi chị Kiều nói tiếp.
"Đầu tiên là mấy hot search trên mạng, Phương Phương, em là trợ lý của Lạc Tâm, sao em có thể hại cô ấy như vậy?"
Chị Kiều thất vọng hỏi.
Phương Phương và Giang Hồng Nguyệt là những trợ lý giỏi do đích thân cô tuyển chọn, ấy vậy mà Phương Phương lại biến chất, trở thành người hãm hại nghệ sĩ của mình, lúc biết chuyện, cô đã vô cùng sốc.
"Là do cô ta xúi giục em, cô ta liên tục ám chỉ nếu em hại chị Tâm thì cô ta sẽ cho em lợi ích tốt!"
Phương Phương giãy nãy nói.
Từ hôm qua đến nay, cô ta phải sống như con chuột qua đường, lần này có chết, cô ta cũng phải kéo Hạ Tuyết chết chung.
"Cô có bằng chứng gì nói tôi xúi giục ám chỉ cô hại người khác không? Hay mọi thứ là do cô tự suy diễn? Đoạn video trích từ camera nhà tôi vẫn chưa đủ với cô hả?"
Hạ Tuyết bình tĩnh cười hỏi.
"Cô đừng có giảo biện, rõ ràng là cô ám chỉ tôi hại chị Tâm, bằng không cô nói xem tại sao tôi phải hãm hại chị ấy?"
Phương Phương nóng nảy nói.
"Không phải do cô muốn lấy lòng tôi hả?"
"Tôi không có, tôi chưa từng có ý định lấy lòng cô! Là cô ám chỉ tôi, muốn tôi hại chị Tâm!"
Phương Phương quát lớn.
Tinh thần của cô ta đột nhiên trở nên vô cùng kích động, vì sự thật đúng là Hạ Tuyết chưa từng nói rõ ý muốn với cô ta, mọi thứ đều do cô ta tự suy đoán, thì làm sao có bằng chứng chứng minh Hạ Tuyết xúi giục cô ta được.
"Vẫn là câu nói đó, nếu cô đưa ra được bằng chứng thì hãy nói chuyện tiếp.

Còn không thì mọi lời khẳng định của cô đều là vô ích."
Hạ Tuyết nói.
Cô thừa biết nguyên chủ đúng là đã ám thị Phương Phương, nhưng giờ phút này để tự cứu mình, cô chỉ có thể làm kẻ ác.

Tính ra nguyên chủ cũng chưa đến nỗi ngu ngốc, mượn tay người khác giúp mình nhưng lại ăn nói không rõ ràng, cũng nhờ vậy mà cô mới có thể thoát khỏi tội lỗi.

Sau này chắc chắn cô sẽ đi đến nhà thờ cầu nguyện, sám hối với Chúa nhiều hơn.
"Cô..."
Phương Phương tức đến nghẹn giọng.
Nhưng cô ta lại không biết phải nói gì, đành trân trối nhìn người từng đưa ra ám thị cho mình nhởn nhơ thoát tội.
"Phương Phương, vậy tức là em tự cho rằng Hạ Tuyết muốn hại Lạc Tâm nên mới ra tay lấy lòng Hạ Tuyết phải không?"
Chị Kiều trầm giọng hỏi.
"Em..."
"Phương Phương, thật sự là chị rất thất vọng về em, sao em có thể làm như vậy chứ? Em có biết chuyện em làm ảnh hưởng đến Lạc Tâm và Hạ Tuyết như thế nào không?"
"Em...!em xin lỗi..."
Phương Phương yếu ớt nói.
"Người em nên xin lỗi không phải chị, mà là Lạc Tâm, nếu không có đoạn video ở nhà Hạ Tuyết, thì không biết bây giờ mọi người đã mắng chửi Lạc Tâm đến mức nào.

Bây giờ lời mắng chửi đó lại chuyển qua cho Hạ Tuyết, em nói xem chị nên xử lý chuyện này thế nào đây?"
Chị Kiều tức giận hỏi.
"Chị Kiều, em biết lỗi rồi, chị tha cho em lần này đi!"
Phương Phương quỳ sụp xuống dập đầu van xin chị Kiều, linh cảm nói cho cô ta biết, nếu không cầu xin thì chắc chắn công việc trợ lý của cô ta sẽ không còn nữa.
"Em hỏi Lạc Tâm và Hạ Tuyết xem hai người họ có chịu bỏ qua cho em không!"
Chị Kiều nhấn mạnh nói.
Bị gọi đích danh, cả Hạ Tuyết lẫn Hà Lạc Tâm đều nhìn về phía Phương Phương.

Đối với Hạ Tuyết, thì cô sao cũng được, nhưng đối với Hà Lạc Tâm, dường như cô ấy không có ý sẽ bỏ qua chuyện này.
"Chị Kiều, em muốn mở cuộc họp báo để cô ta thừa nhận tội lỗi đã làm, có như vậy mọi chuyện mới có thể lắng xuống, cũng là để một số người lấy đó làm gương, đừng có ý định hãm hại người khác nữa!"
Hà Lạc Tâm vừa nói vừa nhìn sang Hạ Tuyết, thái độ ung dung của cô ấy làm cho cô cực kỳ khó hiểu, biết rõ Phương Phương vì ám chỉ của Hạ Tuyết mới hãm hại mình, nhưng Hà Lạc Tâm cũng không có chứng cứ gì chứng minh đó là sự thật.

Cô muốn chuyện này để cảnh cáo Hạ Tuyết, tuy nhiên lời cảnh cáo kia giống như đang nói người khác chứ không phải dành cho cô ấy.
"Hạ Tuyết, em thấy đề nghị này có được không?"
Chị Kiều hỏi.
"Em thì sao cũng được, dù sao em cũng quen đóng vai phản diện rồi, có chứng minh em trong sạch hay không cũng được." Hạ Tuyết cười nói: "Tôi nói có đúng không cô Hà?"
Đột ngột bị Hạ Tuyết đặt câu hỏi, Hà Lạc Tâm giật mình, hóa ra không phải cô ấy không quan tâm, mà là cô ấy biết cô đang nói về cô ấy.
"Tôi không hiểu ý của cô!"
Hà Lạc Tâm chống chế.
Chị Kiều nhìn Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm, trước kia đã có tin đồn hai người này không hòa thuận, thì ra chuyện này là thật.
"Được rồi, chúng ta nói sang chuyện khác đi.

Vụ việc cắt y phục và dây cáp bị đứt là thế nào? Có ai có thể cho tôi một lời giải thích không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play