Tác giả: Ân Thương
Editor: Tuệ Vân
Vào lúc ban đêm, Khúc Kinh Sơn ở hot search đệ nhất treo thật lâu, nhiều thêm không ít fans.
Trên mạng một mảnh náo nhiệt, có khen hắn, có mắng Doãn Đạt.
Khúc Kinh Sơn cũng coi như là dựa thực lực nho nhỏ mà chứng minh chính mình, tuy rằng có điểm gặp may, nhưng mưu trí không phải cũng là một loại thực lực? Hơn nữa qua account marketing phóng đại cái điểm này, fans cũng thực ăn này bộ.
So với nghìn bài một điệu ngốc bạch ngọt ngoan ngoãn nhân thiết, lại thông minh lại túm đặc điểm hiển nhiên cũng thực hấp dẫn người, dùng đầu óc thi đấu làm người xem đến thực đã ghiền.
Bất quá tuy rằng tăng thêm rất nhiều phấn, thực lực cũng được đến nhất định tán thành, nhưng hắn bản nhân lại thập phần bình tĩnh, thậm chí có thể nói là hứng thú thiếu thiếu, không bao lâu liền đi ngủ.
Kỳ Đồ vội xong việc khác, tính toán kết thúc công việc thời điểm lại nhìn đến ba của Khúc Kinh Sơn chạy ra cọ nhiệt độ.
Khúc Triết Mậu đăng bài khen nhi tử, còn làm chuyển phát rút thăm trúng thưởng, tặng túi da.
Fasn Khúc Kinh Sơn bình luận đều là khiển trách ông ta, bảo ông ta câm miệng.
"Lúc trước anh ấy bởi vì ông bị hắc đến thảm như vậy, ông như thế nào không đứng ra?"
"A di đi cầu ông ra tới xin lỗi thời điểm, ông vì cái gì không ra? Ông biết a di ly thế đối anh ấy đả kích có bao nhiêu đại sao?"
"Sự nghiệp của anh ấy thật vất vả có khởi sắc, cầu ông câm miệng dùm! Không cần cho hắn chiêu hắc!"
Kỳ Đồ buông máy tính, đi gõ của phòng Khúc Kinh Sơn.
Không ai đáp lại, anh liền trực tiếp đưa vào mật mã, tay chân nhẹ nhàng đi vào đi.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, Kỳ Đồ lại cận thị, miễn cưỡng nương ânh sáng ảm đạm đi tới rồi mép giường.
Anh duỗi tay sờ đến đầu đối phương, sau đó đi sờ mắt hắn, nhìn xem có khóc không.
Khúc Kinh Sơn đột nhiên "A" một tiếng kêu to, bắn lên.
Kỳ Đồ sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức ngã xuống trên người hắn, sau đó phẫn nộ mà chụp đánh hắn.
Khúc Kinh Sơn cười ha ha, trong bóng đêm kêu: "Đừng vả mặt đừng vả mặt." Sau đó cúi người mở đèn.
Kỳ Đồ từ trên người hắn đứng lên, hung hăng trừng hắn, thở phì phò nói: "Làm tôi sợ muốn chết.
Có thể hay không đừng ấu trĩ như vậy?"
"Ai," Khúc Kinh Sơn ra vẻ nghiêm túc: "Không thể nói từ cấm kỵ."
"Tôi quản cậu." Kỳ Đồ đỡ đỡ mắt kính bị lệch, ở mép giường ngồi xuống.
Anh phỏng đoán đối phương khẳng định nhìn thấy bài viết Weibo của ba hắn, vì thế trực tiếp nói với hắn: "Về ba của cậu, tạm thời tôi không nghĩ tới biện pháp tốt nào.
Ông ấy đầu óc thực tốt, không dễ lừa gạt.
Tôi không có cách nào làm ông ta n không cọ nhiệt độ cậu."
"Không có việc gì," Khúc Kinh Sơn nói: "Đừng phản ứng ông ta là được.
Không cần thử câu thông vơi ông ta, nếu không ông ta sẽ càng hăng say."
Kỳ Đồ thấy đối phương giữa mày có chút cô đơn, vì thế hỏi: "Cậu mất hứng sao?"
Khúc Kinh Sơn lập tức cong lên khóe miệng: "Cao hứng a."
Kỳ Đồ vừa thấy liền biết hắn có thể là nghĩ tới mẹ của mình.
Mẹ của Khúc Kinh Sơn lúc trước vì giúp nhi tử tẩy thoát ô danh, đã từng đăng ký Weibo đã đăng vài đoạn video, bản thân bà ra sức làm sáng tỏ, cường điệu chính mình đã sớm cùng Khúc Triết Mậu ly hôn, một mình nuôi nấng con trai lớn lên, từ sau ly hôn đối Khúc Triết Mậu sự tình một mực không biết, cũng chưa từng dùng qua một phân tiền của ông ta.
Nhưng lúc ấy bà bị trào phúng thật sự lợi hại, cư dân mạng mới mặc kệ bà nói cái gì, chỉ chỉ trích bọn họ mẫu tử bao che tội phạm gì đó.
Tuy rằng khi cha mẹ ly dị Khúc Kinh Sơn chỉ có tám tuổi, nhưng anti-fan nói: "Bao che tội phạm chính là bao che tội phạm, quản hắn nhiều ít tuổi? Hắn là tám tuổi lại không phải ngốc tử, còn không biết baba của chính mình làm chuyện xấu gì sao? Bên này kiến nghị đi tự thú đâu, thân thân."
Bọn họ mắng xong con trai, lại bắt đầu vũ nhục người mẹ.
Nói bà một người như thế nào một mình nuôi nấng hài tử a? Khẳng định là bồi người ngủ.
Còn tìm ra ảnh chụp bà tham gia thương nghiệp diễn xuất, trục trương phân tích bà cùng nam tính chụp ảnh chung khi tư thế, khoảng cách, lấy cái này hưng minh bà khẳng định bị bao dưỡng.
Che trời lấp đất nhục mạ, không kiêng nể gì công kích, rõ ràng trước mắt, nhìn thấy ghê người.
Khi biết được mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ, Khúc Kinh Sơn trước tiên đưa ra lui tái.
Nhưng sau khi Kỳ Đồ đưa hắn đến bệnh viện, mẹ hắn lại bắt buộc hắn kiên trì thi đấu.
Lúc ấy trên miệng nói chính là làm hắn dùng thực lực chứng minh chính mình, nhưng kỳ thật đáy lòng bà chỉ là lo lắng con trai sẽ bởi vì chính mình rời đi mà ngã xuống, cho nên mới tìm cái mục tiêu cho hắn, làm hắn cố gắn đi tiếp.
Mà hiện tại, Khúc Kinh Sơn rốt cuộc được đến một chút tán thành, nhưng thực đáng tiếc mẹ hắn không nhìn thấy..
Cho nên hắn không thể nào vui vẻ nổi.
Nhưng hắn lại ngần ngại, rốt cuộc đoàn đội vì giúp hắn, trả giá rất nhiều nỗ lực, hắn không thể đả kích bọn họ.
Hắn dựa vào đầu giường, cười nói: "Chỉ là hôm nay có chút mệt."
Kỳ Đồ dùng mu bàn tay dán lên trán hắn một chút, thử thử độ ấm, phát hiện không phát sốt, sau đó liền giúp hắn kéo chăn, che lại ngực: "Ngày mai tôi giúp cậu xin nghỉ đi, nghỉ ngơi một ngày."
"Không cần," Khúc Kinh Sơn nói: "Toàn đoàn phim liền quay một mình tôi, ngượng ngùng nghỉ ngơi.
Lại nói vẫn là vội chút cũng tốt, giống như anh nói, tương đối phong phú."
"Cậu không muốn nghỉ, liền không muốn cho tôi nghỉ sao?" Kỳ Đồ nói: "Tôi cũng mệt mỏi."
"Cho chứ." Khúc Kinh Sơn lập tức nói, "Cho anh nghỉ."
Kỳ Đồ cười nói: "Cảm ơn lão bản."
"Chơi cái gì?" Khúc Kinh Sơn hỏi: "Nhà ma?"
Kỳ Đồ sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tốt." Khúc Kinh Sơn lập tức vỗ vỗ tay: "Liền nhà ma."
Ngày hôm sau, trời mưa lớn, Khúc Kinh Sơn quay cảnh trong mưa trước, sau đó tính toán cùng người đại diện đi ra ngoài chơi.
Hai người chơi nhà ma hai khẳng định không thú vị, bọn họ còn hẹn vài người trong đoàn phim, đạo diễn cũng gia nhập đội, nói là đi tìm linh cảm quay chụp phim thần quái.
Khúc Kinh Sơn cười nói: "Phim thần quái không thể quá thẩm tra a, đạo diễn."
Ổ Ba không để bụng: "Trên có chính sách, dưới có đối sách.
Cùng lắm thì tôi chiếu trên mạng."
Đoàn người đều chuẩn bị tốt, kết quả trước khi ra cửa Kỳ Đồ có điện thoại, công ty có nghệ sĩ ra điểm sự, yêu cầu anh trở về xử lý.
Sau khi kết thúc trò chuyện, anh quay đầu lại nhìn Khúc Kinh Sơn, cười cười nói: "Không phải tôi không dám đi nhà ma, là thật sự có việc bận."
Nói không mất mát là giả, nhưng Khúc Kinh Sơn biết, đối phương thân ở chức vị quan trọng, công việc bận rộn, chính mình không có tư cách bởi vì loại sự tình này mà mất mát.
Càng nhiều vẫn là cảm thấy anh quá vất vả, kỳ nghỉ khó có được đều bị cướp đoạt, ai.
"Không có việc gì," hắn miễn cưỡng cười cười: "Anh có việc thì đi thôi trên đường cẩn thận."
"Các ngươi hảo hảo chơi." Kỳ Đồ đối Mâu Tư Tư nói: "Chú ý bảo vệ mặt của hắn, đừng làm cho quỷ đem mặt hắn cào nát."
Mọi người cười to, rồi sau đó liền lôi kéo Khúc Kinh Sơn chạy.
Kỳ Đồ một mình đi đến sân bay, sau khi hạ cánhbtrực tiếp có tài xế tới đón.
Tới công ty liền có một đống lớn sự tình chờ anh xử lý.
Ai giải ước, ai bị bạo tai tiếng, ai cùng đoàn phim nổi lên xung đột..
Một đám đều không cho người bớt lo.
Anh từ giữa trưa xử lý đến buổi tối, cơm đều không có thời gian ăn.
8 giờ tối, cơm hộp tiểu ca đưa tới đồ ngọt, trợ lý giúp anh lấy vào, để trên bàn của anh.
Kỳ Đồ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy ghi chú trên đơn là: "Phiền toái giúp tôi nhắn lại: Sau khi ăn xong lại ăn cái này! Muốn ăn cơm trước!" Kết quả người ta cũng không có trực tiếp hỗ trợ nhắn lại..
trên đơn hàng trực tiếp đem câu nói kia đánh ra.
Kỳ Đồ cảm thấy buồn cười, mở ra nhìn thoáng qua, bên trong là một phần bánh kem matcha mousse màu sẵc thật xinh đẹp, còn có pudding matcha.
Anh không có thời gian ăn, trước bỏ vào tủ lạnh.
Nhưng không bao lâu, Khúc Kinh Sơn gọi điện thoại tới, thúc giục anh ăn cơm.
Kỳ Đồ thuận miệng lừa hắn: "Ăn."
"Tôi vừa hỏi Lệ Chi tỷ, anh còn chưa ăn." Khúc Kinh Sơn nói: "Anh nếu không ăn cơm tôi liền ngồi phi cơ chạy trở về."
Kỳ Đồ vừa nghe quả thực đau đầu, anh đem điện thoại buông, mở loa ngoài, đôi mắt nhìn máy tính, một bên đánh chữ một bên nói với Khúc Kinh Sơn: "Cậu cũng cho tôi thêm phiền sao?"
"Vô tình thêm phiền," Khúc Kinh Sơn nói: "Chạy nhanh ăn đi.
Ăn hai miếng thế giới sẽ không sụp."
Kỳ Đồ nhịn không được nói: "Cậu thật phiền."
Khúc Kinh Sơn cười: "Anhbkhông phải thích tôi như vậy sao?"
"NO," Kỳ Đồ dừng lại động tác đánh chữ, nhìn di động, nghiêm túc mà nói: "Tôi đặc biệt không thích như vậy, cậu làm ảnh hưởng công việc của tôi.
Đây không phải phạm vị cậu nên can thiệp.
Cậu mạo phạm."
Khúc Kinh Sơn không hề có đã chịu đả kích: "Tôi đang xem vé máy bay."
Kỳ Đồ chỉ phải đem cơm đi hâm nóng, sau khi hâm nóng xong anh ở trong văn phòng ăn, làm trò trước mặt những người khác, còn cố ý cường điệu: "Các ngươi là người của tôi, không cần cho làm tay sai cho người khác làm được không?"
Mọi người buồn cười, đảo cũng không dám lên tiếng.
Cơm nước xong, Kỳ Đồ trở lại văn phòng chính mình tiếp tục làm việc.
Tuy rằng bận rộn, nhưng trong đầu không tự giác mà toát ra một ít lung tung rối loạn ý tưởng.
Liền cảm giác chính mình hiện tại cùng người nào đó chi gian rất xấu hổ.
Lại cảm thấy niên hạ công xác thật ấu trĩ.
Đưa đồ ăn, giám sát ăn cơm, chú ý chiếu cố thân thể của mình..
Này đó đều là chút nhàm chán động tác nhỏ, phim thần tượng đều không cần loại này thủ đoạn đi.
Trước kia mang qua những nghệ sĩ kia cũng không phải chưa làm qua, nhưng giống Khúc Kinh Sơn như vậy cường ngạnh, tùy hứng nhưng thật ra không có.
Hắn là cái thứ nhất không ngoan.
Kỳ Đồ là thật sự có điểm phiền hắn quản chính mình, lại lấy không có biện pháp gì đối phó hắn.
Lúc này liền hy vọng hắn ngoan một chút.
Nhưng, lúc ấy anh xác thật là bởi vì hắn tự tin mới tâm động từng cái, quyết định dẫn hắn.
Cái này gọi là gì nhỉ? Tự làm bậy?
A.
Kế tiếp hơn nửa tháng, Kỳ Đồ vội đến cả nhà cũng không có thời gian để về, hoặc là ở công ty, hoặc là bay đến các nơi tren cả nước đi xử lý cục diện rối rắm của những nghệ sĩ khác.
Cũng may nghệ sĩ trên tay mình không có gây chuyện, cũng chính là đến thời gian ăn cơm thích thúc giục anh.
Trừ cái này ra, phi thường bớt lo, còn xuất sắc mà hoàn thành nhiệm vụ quay chụp.
Ở quay chụp phân đoạn sau, Khúc Kinh Sơn lúc trước diễn nam thứ N kịch tất cả đều bắt đầu phát sóng, hắn tuy rằng là nam thứ N, nhưng bởi vì bề ngoài soái khí kỹ thuật diễn cùng xuất sắc đạt được rất nhiều khen ngợi, danh tiếng càng ngày càng tốt.
Cứ như vậy, Kỳ Đồ lại luyến tiếc ngại hắn phiền.
Chờ Khúc Kinh Sơn bổ chụp xong tất cả suất diễn, anh cũng không rảnh đi đón hắn, người vẫn là chính mình trở về.
Qua hai ngày, Khúc Kinh Sơn đi công ty gặp bọn họ.
Lúc ấy Kỳ Đồ đang vội công tác ở trước máy tính, Khúc Kinh Sơn sau khi gõ cửa tiến vào, hướng trên bàn anh thả một hộp đồ ăn, thuận miệng nói: "Nếm thử, đại minh tinh tự mình làm."
"Tốt" Kỳ Đồ nhìn máy tính, "Cho cậu tham gia cái nấu ăn tổng nghệ."
Khúc Kinh Sơn bế lên con thỏ, ở trên sô pha nằm xuống, chân dài đáp ở trên tay vịn, đem thỏ con đặt ở ngực, nhẹ nhàng sờ sờ đầu.
Trong văn phòng chỉ có thanh âm Kỳ Đồ đánh chữ.
Một lát sau, Khúc Kinh Sơn không chút để ý mà nói: "Ôn Ni tỷ vừa cắt tóc cho tôi, tôi quên trước tiên thông báo cho anh."
Kỳ Đồ nói: "Được, rất tuấn tú."
"Anh xem cũng chưa xem," Khúc Kinh Sơn xa xa triều anh ném một cọng lông thỏ: "Tra nam."
Kỳ Đồ bị chọc cười, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, đối phương tóc xén một chút, hôm nay từ đầu đến chân một thân đen, áo khoác màu đen, bên trong áo thun đen, phía dưới quần màu đen.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ sát đất hắt vào, đem Khúc Kinh Sơn xối đến cả người ướt đẫm.
Hắn nằm ở trên sô pha, thân thể thon dài, cả người nhuộm dần ánh tà dương, giống nằm ở trong quang hải.
Giờ phút này quang ảnh cùng bầu không khí tuyệt hảo, Kỳ Đồ bệnh nghề nghiệp phát tác, từ trong ngăn kéo cầm lấy máy ảnh, đi đến bên người hắn, tùy tay khảy khảy tóc hắn, cho hắn làm ra một cái tạo hình, sau đó quỳ một gối trên mặt đất, giơ camera đối với hắn: "Như thế nào lại thích mặc đồ màu đen?"
Trong màn ảnh, mặt Khúc Kinh Sơn bị hoàng hôn lau một tầng kim sắc phấn, trên lông mi, trên môi đều giống dính kim sắc toái quang, soái đến tâm thần rung động, hắn nhìn màn ảnh, chớp chớp mắt: "Màu đen không tốt sao?"
"Tuổi còn trẻ, không cần ăn mặc giống như người có tuổi như vậy." Kỳ Đồ đối với hắn chụp mấy tấm, tính toán trễ chút phát đồ buôn bán.
Chính là anh lại đột nhiên nghĩ đến, fans lâu năm khẳng định nhận thức sô pha cùng mặt khác bài trí trong văn phòng của anh, vài tấm ảnh này nếu là phát ra đi, không chừng bọn họ sẽ nghĩ nhiều.
Phỏng chừng đến lúc đó lại nói người đều nằm trên sô pha của anh, hai người không chừng ở văn phòng như thế nào như thế nào a
Sau khi suy xét một phen anh cảm thấy không thể đăng lên, này bộ ảnh soái đến muốn chết chỉ có thể chính anh lưu trữ thưởng thức.
Anh đem máy ảnh mén lên trên bàn, cầm lấy hộp sắt Khúc Kinh Sơn mang đến, trở lại sô pha ngồi xuống: "Đây là cái gì?"
Khi mở hộp ra, anh phát hiện bên trong là bánh quy matcha cookie.
Bánh quy..
Ân.
Anh liếc mắt nhìn một cái người nằm ở trên sô pha, tiểu tử này, lá gan đã lớn như vậy sao?
Khúc Kinh Sơn duỗi tay xoa xoa đầu gối của anh, cười hỏi: "Anh dám ăn sao?"
"Tôi có cái gì không dám?" Kỳ Đồ cầm lấy một khối: "Chẳng lẽ có độc?"
Khúc Kinh Sơn nói: "Xác thật có độc."
Có độc Kỳ Đồ cũng sẽ ăn.
Sau khi nhai vài cái, anh nói: "Quá nhiều đường."
"Phải không?" Khúc Kinh Sơn tự mình cầm lấy một khối, đưa vào trong miệng: "Lần sau sẽ chú ý."
Hai người lời nói mang sắc bén, ngươi tới ta đi, lại điểm đến mới thôi.
Một lát sau, Kỳ Đồ cùng nghệ sĩ nhà mình nhắc tới lễ trao giải, không lâu sau bọn họ phải đi Hương Giang tham gia hoạt động.
Khúc Kinh Sơn chọc chọc đầu con thỏ, hỏi: "Nếu tôi lấy được giải thưởng.
Anh có thể thỏa mãn tôi một cái tâm nguyện nho nhỏ không?"
Hắn quay đầu nhìn Kỳ Đồ, dùng ngón tay khoa tay múa chân: "Nho nhỏ."
Hết chương 21.