Tác giả: Ân Thương
Editor: Tuệ Vân
Kết thúc công việc, Khúc Kinh Sơn phát hiện Mâu Tư Tư cầm di động đầy mặt tươi cười.
Hắn lặng yên không một tiếng động tiến đến phía sau cô, thấp giọng hỏi: "Đang xem cái gì?"
Nữ sinh hoảng sợ, cuống quít đem điện thoại giấu đi.
Khúc Kinh Sơn nhạy bén hỏi: "Có tân siêu thoại? Là cái gì?"
"Anh đừng hòng biết!" Mâu Tư Tư hung hăng trừng hắn, hạ giọng nói, "anh đã làm hại chúng tôi treo vài cái siêu thoại, nhưng đừng tiếp tục tai họa chúng tôi"
"Được rồi." Khúc Kinh Sơn cũng lo lắng cho mình lại lần nữa không cẩn thận trượt tay, cho nên không hề truy vấn.

Hắn suy nghĩ, hoặc là chính mình đi đăng ký cái tiểu hào hảo, dùng tiểu hào lên mạng lướt sóng nguy hiểm thấp một chút.
Chính là Kỳ Đồ không cho chơi tiểu hào, hắn lại đánh mất ý niệm.
Nhìn người nọ ở cách đó không xa cùng đạo diễn câu thông, hắn nghĩ, người tại bên người, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì đâu?
Tính.
Hai ngày sau, 《 chính là diễn nhiều) phát sóng, ngày đó bão cát, chụp không được diễn, vừa vặn phó đạo diễn ăn sinh nhật, giờ cơm mọi người liền tụ ở bên nhau ăn cơm, thuận tiện xem TV.

Một cái TV thật lớn, thoạt nhìn thực rõ ràng.
Khúc Kinh Sơn đi theo đại gia cùng nhau ăn cơm, Kỳ Đồ cùng Mâu Tư Tư còn lại là ở khách sạn vội công tác, tiết mục phát sóng lkhẳng định sẽ có tiết tấu, vô luận tốt xấu, đều yêu cầu giữ gìn cùng xử lý.
Tiết mục kỳ này đã phát sóng chậm mấy ngày, đến nỗi nguyên nhân tự nhiên là Doãn Đạt xảy ra chuyện, tổ tiết mục yêu cầu một lần nữa cắt nối biên tập.
Bất quá bọn họ cũng không có đem hắn ta toàn bộ cắt rớt, một là bởi vì toàn cắt hết sẽ ảnh hưởng nội dung chỉnh thể của tác phẩm, đối với những người khác trong tiểu tổ không tốt.

Thứ hai đương nhiên là vì lưu lượng, rốt cuộc khen hay chê đều là lưu lượng.
Dĩ vãng mỗi kỳ phát sóng trình tự đều là trước tiên công bố tên vở kịch sắp sửa biểu diễn là gì, sau đó chiếu ra giai đoạn trước chuẩn bị diễn xuất, bao gồm diễn viên chọn kịch bản, diễn viên tập luyện, sau đó chọn điểm đại gia kéo suy sụp hoặc là khẩn trương hình ảnh chiếu ra tới, chế tạo trì hoãn, lại ghép thêm một câu "Bọn họ có thể hoàn thành khiêu chiến sao", sau đó mới chiếu đến đoạn biểu diễn.
Kỳ này vì bảo trì trì hoãn, cũng vì hiện ra tốt nhất hiệu quả, tổ tiết mục thay đổi dĩ vãng cắt nối biên tập phương thức, sau khi người chủ trì giới thiệu xong, chương trình trực tiếp chiếu đoạn này..
"Vở kịch thứ nhất chính là《 Ai Là Tội Phạm 》cuar Ổ đại, tiểu tổ tứ đại kim cương , mới các người bắt đầu biểu diễn!"
Theo người chủ trì một tiếng thét to, biểu diễn chính thức bắt đầu.

Ánh đèn toàn trường tối lại, trong bóng đêm truyền ra chói tai tiếng thắng xe, ngay sau đó, "Phanh" một tiếng.
Ở trong đêm, có người bị đụng phải.
Ba giây sau, đèn, sáng lên.
Nhìn đến đóng vai ca ca Doãn Đạt xuất hiện, đủ mọi màu sắc làn đạn xoát nổi lên "Nhân tra biss", còn có người hỏi: "Này không cắt rớt sao? Chờ bị cử báo?"
Cũng có mặt khác fans diễn viên giải thích: "Cắt bớt sẽ ảnh hưởng nội dung vở kịch, cầu xin đại gia không cần cử báo, những diễn viên khác là vô tội!"
Ở một mảnh ầm ĩ, đóng vai ca ca Doãn Đạt cùng đóng vai đệ đệ Từ Thành ở trên đài đánh lộn, vặn đánh thành một đoàn.

Làn đạn lập tức kêu Từ Thành cố lên, còn có nhười nói: "Mười năm Từ fans, không thỉnh tự đến, Thành Thành mau cấp đại gia đánh chết tên khốn nạn đó!"
Lập tức, Từ Thành nhiều thật nhiều mười năm phấn, trăm năm phấn, ngàn năm cương thi phấn đều có..
Không lâu lúc sau, Một chiếc xe đồ chơi cũ nát xuất hiện ở cửa viện, ngồi trên xe là một ông lão khom lưng, đầu tóc hoa râm, vẽ gương mặt vai hề, ăn mặc trang phục diễn kinh kịch, kỳ quái lão nhân.
Ông dùng giọng kinh kịch hát một câu: "Yêm lão Tôn tới cũng --"
Sau đó mở ra xe đồ chơi vọt vào sân.
Nhóm đạo sư đầy mặt nghi hoặc, châu đầu ghé tai, làn đạn đều đang hỏi: "Đây là ai?" "Nơi nào tới lão gia tử?" "Lớn như vậy số tuổi cũng tới đá quán, cũng không sợ trẹo eo sao?"
Nhân viên công tác bên người Ổ Ba cũng hỏi: "Đây là vị tiền bối nào?"
Ổ Ba bán cái cái nút: "Nhìn sẽ biết."
Khúc Kinh Sơn còn lại là ở bên cạnh ông yên lặng ăn canh dùng bữa.
Trong TV, Doãn Đạt cùng Từ Thành ở một bên khoa tay múa chân động tác, kế hoạch để người cha đầu óc không tốt nhận tội thay.

Lão giả vẽ gương mặt vai hề, ăn mặc diễn phục kinh kịch ngây ngô mà ở bên cạnh bắt chước động tác của bọn họ, sau đó lại nhặt lên trên mặt đất cây gậy trúc, theo kinh kịch phối nhạc tiết tấu đem nó trở thành Kim Cô Bổng chơi, động tác của ông hoàn toàn tạp tớt cao trào, làn đạn khen: "Tạp điểm khen ngợi."
Trong lúc nhất thời chửi rủa ít đi rất nhiều, mọi người đều đang suy đoán ông là ai, còn có người cảm khái: "Tuổi lớn thật đáng thương, trước tiết mục một chút tiếng gió cũng không có, hoàn toàn không tìm được người này a."
Khúc Kinh Sơn nhìn đến giữa lưng nghĩ, đúng vậy, xác thật đáng thương.
Không lâu sau Sa Côn đóng vai cảnh sát lên sân khấu, fans nhà hắn ta động tác nhất trí ngoi đầu, điên cuồng xoát: "A a a Côn ca hảo soái!"
Vài vị đạo sư cũng là liên tiếp gật đầu.
Theo sau lão nhân trên đài chủ động nhận tội.

Âm nhạc biến điệu, quang ảnh thay đổi, bầu không khí ơe hiện trường trở nên khẩn trương mà áp lực, ông dùng kinh kịch giọng hát thuật lại hành vi phạm tội của chính mình, diễn xuất động tác giết người chôn thi.

Ông thanh âm khàn khàn, tiết tấu kéo mãn, đạo sư nhóm sôi nổi ngồi ngay ngắn, hiện trường người xem lộ ra biểu tình kinh ngạc, cư dân mạng cũng ở làn đạn thượng "Ngọa tào" lên.
Trên đài thành lão giả một người sân khấu.

Ông múa cây gậy trúc, xướng đến điên cuồng, tất cả mọi người đắm chìm ở trong biểu diễn của ông.
Xướng xong Hí khúc, ông ánh mắt ngoan lệ, hung hăng một gậy đập vào trên gáy của cảnh sát cái.
Cảnh sát theo tiếng ngã xuống đất.
Trong sân hồng quang lập loè, khuôn mặt vẽ trang dung vai hề của lão nhân vỡ ra cái miệng đỏ tươi, ngón tay hướng thính phòng, bắn phá một vòng, cuối cùng dừng ở trên người hai cái nhi tử: "Các ngươi mới là vai hề."
Làn đạn một mảnh sôi trào --
"Tôi ahihi nổi da gà đi lên!"
"Gừng càng già càng cay! Tôi tuyên bố lão tiên sinh toàn trường tốt nhất!"
"Wow xem đến hảo sảng! Gia gia là tới chỉ giáo đi?"
Biểu diễn kết thúc, diễn viên rời sân khấu, người chủ trì để đại gia bỏ phiếu, qua hai phút, bỏ phiếu kết thúc, lại lại lần nữa mời các diễn viên đi ra.
Bốn người theo thứ tự làm tự giới thiệu, đóng vai lão nhân diễn viên thanh thanh có chút không thoải mái giọng nói, dùng trong sáng thanh âm nói: "Chào mọi người, vai hề chính là ta, ta chính là Khúc Kinh Sơn."

Làn đạn điên rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả bình luận đều là dấu chấm hỏi che đậy màn ảnh.
Hiện trường tiết mục một mảnh yên tĩnh.
Mà trước TV, nhân viên công tác của đoàn phim cũng là sửng sốt vài giây, sau đó động tác nhất trí quay đầu lại xem người trẻ tuổi đang yên lặng ăn thịt..
Khúc Kinh Sơn bị nhìn chằm chằm đến phát lông tơ dựng đứng, yên lặng thu hồi chiếc đua đang kẹp thịt.
Đoàn người bị chọc cười, vội vàng đem đồ ăn đẩy về phía hắn: "Cậu ăn đi, cậu ăn đi, ăn nhiều một chút! Diễn đến thật quá tốt!"
Ổ Ba vỗ vỗ hắn bả vai, đối hắn lộ ra tán dương ánh mắt.
Trên TV, ở dưới làn đạn che đậy, đạo sư Tuyên Mai vội vàng hỏi: "Tôi biết kỳ này là làm đá quán tuyển thủ trước chọn vai diễn, cho nên cậu là người thứ nhất chọn nhân vật người cha này sao?"
Khúc Kinh Sơn gãi gãi đầu: "Không sai biệt lắm..

Đi."
Lúc này trên màn hình xuất hiện một hàng phụ đề: "Sự tình thật sự là như vậy sao?"
Sau đó liền chiếu ra đoạn cắt chuẩn bị trước khi thi đấu.
Người xem nhìn thấy, nguyên lai nhân viên công tác làm Khúc Kinh Sơn chọn trước, Doãn Đạt lập tức nóng nảy, nổi giận đùng đùng mắng hắn, còn đối hắn châm chọc mỉa mai.

Khúc Kinh Sơn thoải mái hào phóng dể hắn ta chọn trước, bọn họ chọn tới chọn lui, đem phân đoạn ít nhất lão phụ thân một để lại cho hắn.
Sau lại thời điểm tập luyện, bởi vì Khúc Kinh Sơn hóa trang yêu cầu chút thời gian, Sa Côn ý bảo hắn từ từ, Doãn Đạt lại tỏ vẻ thời gian cấp bách, chậm trễ không được.
Hắn ta đối Khúc Kinh Sơn nói: "Dù sao cũng là được người đề cử giải thưởng kim báo, tin tưởng anh nhất định có thể."
Khúc Kinh Sơn đầu không thể động, tay so cái "OK" động tác, nói với Sa Côn: "Không có việc gì, ca, các anh luyện tập trước đi"
Kết quả hắn phát huy xuất sắc, kinh diễm toàn trường, mà Doãn Đạt bị người khác kỹ thuật diễn treo lên đánh không nói, còn đại đại bại nhân phẩm.
Ngôi cao vì nhiệt độ, vì đề tài, không chút nào cho Doãn Đạt tình cảm, hoàn hoàn toàn toàn đem này đó hình ảnh bất lợi với hắn ta chiếu đi ra.

Cư dân mạng cũng thập phần tức giận, mắng hắn ta làm hỏng kịch bản.
Chờ chiếu xong giai đoạn chuẩn bị, hình ảnh lại triwr lẹi hiện trường thi đấu.
Tuyên Mai mãnh khen lúc lâu lại bổ sung lên tiếng: "Hôm nay tôi thật là bị giáo huấn.

Tôi hy vọng tất cả người xem tại hiện trường đều không cần lộ ra kịch bản được không? Tôi tin tưởng sau khi phát sóng rất nhiều người sẽ cùng chúng ta giống nhau kinh ngạc, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người tự hỏi."
Lúc này làn đạn xoát nổi lên: "Lâm vào trầm tư.."
Không lâu lúc sau, # Khúc Kinh Sơn kỹ thuật diễn # cái này mục từ xông lên hot search, người xem ở đề tài đối Khúc Kinh Sơn khen không dứt miệng, sôi nổi kêu bị biến thành fan.
Ổ Ba nhìn đến đây tiện thể nhân đề đã đăng ảnh chụ đã chuẩn bị tốt, chính mình lúc trước cùng Khú Kinh Sơn vẽ gương mặt vai hề ảnh chụp chung.
【@ Ổ Ba: Kịch bản sửa đến người làm cha như tôi đều nhận không ra, thực tực giần..

Nhưng diễn đến thật tốt, tôi đành phải nén giận.

@ diễn viên Khúc Kinh Sơn, đến đoàn phim của tôi, còn dám loạn sửa kịch bản thử xem.


Khúc Kinh Sơn ở bên cạnh ông chuyển phát nói: 【 không dám không dám.


Sau đó hắn cáo biệt mọi người, cầm theo đồ ăn đã được đóng gói tốt, mang về cấp người đại diện nhà mình cùng trợ lý.
Kỳ Đồ đã vội một hồi lâu, anh đang cùng đồng nghiệp trong công ty mở ra giọng nói trò chuyện, đại gia cùng nhau quan trắc dư luận, tổng kết cùng phân tích, cũng tiến hành dẫn đường.
Khúc Kinh Sơn giúp bọn họ mở ra hộp cơm, làm nóng đồ ăn, hỏi: "Rất bận sao? Nếu không trước ăn hai miếng?"
Bởi vì hắn ở trong tiết mục biểu hiện đến quá tốt, hơn nữa Doãn Đạt chính mình tìm đường chết, người qua đường đối hắn trên miệng tán thưởng, đối Doãn Đạt hung hăng thóa mạ, tình thế đối với bọn họ tới nói một mảnh rất tốt, đảo cũng không có cỡ nào rối ren.
Hai người qua đi ăn cơm.
Kỳ Đồ còn cầm di động đang xem tin tức, anh đối Khúc Kinh Sơn nói: "Cậu đăng bức ảnh đi."
"OK." Khúc Kinh Sơn đã đăng ảnh chụp vai hề lúc trước Kỳ Đồ chụp giúp hắn sau khi diễn xong tiết mục, sau đó hủy đi một bộ chiếc đũa, giúp anh gắp đồ ăn.
Kỳ Đồ trên Weibo nhìn đến không ít nhà phê bình điện ảnh cũng bình luận Khúc Kinh Sơn biểu diễn.
【@ độc miệng xem ảnh V: Người ở hiện trường, hôm nay rốt cuộc có thể nói chuyện trận diễn này.

Lúc ấy ở hiện trường quan khán, tôi cùng Tuyên Mai lão sư cảm thụ giống nhau, nếu trước tiên biết là Khúc Kinh Sơn, khẳng định sẽ đã chịu ảnh hưởng, chỉ sợ vô pháp khách quan đánh giá.

Nhưng mà ở dưới tình huống không biết là hắn, xem đến tôi da đầu tê dại, hôm nay lại nhìn bản online, thật là vui sướng tràn trề.
Như Tuyên Mai lão sư nói, hắn xác thật thực thông minh, dùng phương thức như vậy tận tình biểu diễn, sau đó kinh diễm mọi người, cũng hung hăng đánh đại gia mặt.
Cuối cùng một màn hắn dùng tay chỉ thính phòng, nói: "Các ngươi mới là vai hề." Câu này lời kịch là nguyên tác không có, là chính hắn thêm, đến nỗi vì cái gì thêm câu này, mặt ngoài là mắng trong phim hai cái bất hiếu tử, thực tế là mượn dùng hí kịch mắng chúng ta bảo sao hay vậy, tràn ngập thành kiến.

Nhưng tôi cảm thấy hắn chửi giỏi lắm, ít nhất cá nhân tôi mà nói, làm một cái nhà phê bình điện ảnh, tôi thực hổ thẹn.

Cũng thực cảm tạ hắn mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn xuất sắc như vậy.
Tôi chỉ có thể nói, Khúc Kinh Sơn thật sự quá cuồng, cũng thật sự quá dám [ tán].


Nhiệt bình, có anti-fan vô cùng đau đớn: "Lấy tiền đi?"
Bác chủ trả lời lại một cách mỉa mai: "Ngươi lấy tiền đi?"
Kỳ Đồ đang xoát bình luận, 《 chính là diễn nhiều 》phos đạo diễn của tổ tiết mục lại lần nữa gọi điện thoại cho anh, để cho Khúc Kinh Sơn quay kỳ tiếp theo.
"Cảm tạ hậu ái, nhưng thật sự là không có biện pháp" Kỳ Đồ nhìn người bên cạnh, vạn phần xin lỗi mà nói: "Kỳ tiếp theo không thể đến, thật sự ngượng ngùng.."
Chờ sau khibkết thúc trò chuyện, anh tiếp tục xoát Weibo, vốn dĩ muốn đi chuyển phát Khúc Kinh Sơn vừa đăng ảnh chụp, lại phát hiện đối phương không ngừng đăng ảnh chụp, còn @ anh, nói câu "Cảm ơn [ con thỏ] [ con thỏ]".
Anh liếc mắt nhìn nhìn đối phương một cái: "Cậu @ tôi làm gì?"
"A? Không thể @ sao?" Khúc Kinh Sơn cầm lấy di động, "Vậy để tôi xóa đi?"
"Xóa liền lại thành tiết tấu," Kỳ Đồ nói, "Tính.

Về sau ít @ tôi thôi, đây chỉ là bổn phận công tác của tôi, cậu không cần mang ơn đội nghĩa.".

Trờ ????m tr????m h????yề???? trùm + TrùmTr????yệ????.???????? +
Khúc Kinh Sơn gật đầu đồng ý: "Weibo có thể không đề cập tới anh, nhưng cảm tạ vẫn là phải cảm tạ."
Kỳ Đồ không thể lại chuyển phát, chỉ có thể ở phía dưới Weibo của hắn bình luận một câu "Cố lên".
Khúc Kinh Sơn trở về ba cái biểu tình: "[ ái ngươi] [ ái ngươi] [ ái ngươi]"
Sau đó hắn buông di động, hướng trong bát Kỳ Đồ gắp đồ ăn.
CP phấn ngóc đầu trở lại, ở khu bình luận của hắn hoan hô:
【@ đừng tạc: Con trai a, tuy rằng con làm hại hai cái siêu thoại của chúng tôi bị phá, nhưng là con liều chết rải đường bộ dáng thật sự thực mạnh mẽ, mụ mụ ái ngươi! 】
【@ caramel Bánh Quy: Dũng cảm sẽ có chuyện xưa.

Trong vòng nửa ửa năm tôi muốn xem đến các ngươi doi, cảm ơn! 】
Kỳ Đồ nhìn thấy Khúc Kinh Sơn hồi biểu tình, ở phía dưới bàn nhẹ nhàng đá đá mũi giày của đối phương: "Cậu làm gì?"
"Lại làm sao vậy?" Khúc Kinh Sơn ngơ ngác mà nhìn anh: "Biểu tình cũng không thể hồi?"
Kỳ Đồ nhìn chằm chằm hắn: "Cậu cố ý đi?"
Khúc Kinh Sơn hướng gắp điểm măng vào trong bát của anh, vẻ mặt vô tội: "Tôicố ý cái gì a? Tôi hồi sai rồi? Tôi đây xóa rớt."
Hắn buông chiếc đũa, cầm lên di động.
Kỳ Đồ đè lại tay hắn.

Trăm triệu không thể xóa.

Xóa các fan lại muốn não bổ.
Lúc này, anh thấy được trong bát chính mình đầy một bát măng..
- - này cũng quá ác độc đi.
Quả thực tuyệt.
Khúc Kinh Sơn thấy sắc mặt anh không đúng, thăm dò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có," Kỳ Đồ đối hắn dựng cái ngón tay cái: "Cậu, thật giỏi, bổng bổng đát, very good."
"Gì?" Khúc Kinh Sơn run run một chút, yếu ớt hỏi, "Con Thỏ..

Không thể ăn măng sao? Tôi hỏi qua Lệ Chi tỷ..

cô ấy nói anh rất thích ăn măng a.."
Kỳ Đồ trước kia xác thật thực thích ăn măng, bởi vì chính hắn liền rất tổn hại.
Không nghĩ tới hiện tại gặp được một cái so với anh còn tổn hại người.
Anh lễ phép mỉm cười: "Từ giờ trở đi, tôi không bao giờ muốn ăn măng."
Hết chương 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play