Quân Khương Lâm nhìn Quản Thanh Hàn một cách ngoài ý muốn, tuy nhìn khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không có một chút gì dao động, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé đã nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch đến không còn chút máu!
- Thanh Hàn, quyết định chuyện này không phải là đùa, nó liên quan tới sống chết của con, ta khuyên con hãy suy nghĩ thận trọng! Chỉ cần con nói một câu, con vĩnh viễn là con dâu của Quân gia, chỉ cần Quân gia còn một hơi thở, sẽ không có một ai có khả năng ép buộc con!
Quân Vô Ý cũng không nhìn Quản Thanh Hàn mà nhìn vào đôi bàn tay mình, đôi bàn tay đã có thực lực Thiên Huyền!
- Không cần suy nghĩ nữa, con đã quyết định rồi, con hi vọng tam thúc có thể thành toàn cho con!
Quản Thanh Hàn cười buồn bã:
- Trên thực tế, con và Mạc Ưu chỉ gặp nhau có ba lần. Quyết định năm đó của ta là do ta khăng khăng mà làm....
Quản Thanh Hàn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình, Quản Đông Lưu lại ngượng ngùng quay đi. Làm một người cha mà lúc này, hắn lại không dám nhìn thẳng vào mắt con gái mình! Hắn chỉ sợ hắn mềm lòng, chỉ cần mở miệng là lên tiếng ngăn cản con gái mình!
Quản Thanh Hàn nhẹ nhàng cười nói tiếp:
- Thời gian vĩnh viễn không thể quay trở lại, trôi qua rồi là hết. Kỳ thật, chuyện năm xưa bất quá cũng chỉ là hôn ước nói miệng với nhau, nên công văn từ hôn đều dư thừa không cần thiết. Tất cả sau này, lúc Thanh Hàn kết hôn cũng là lúc chấm dứt quan hệ với Quân gia!
Quân Khương Lâm cảm giác được lúc Quản Thanh Hàn nói chuyện, có gì đó muốn nói lại ngưng, tất nhiên trong lòng có gì đó kích động. Điều này làm cho hắn có một chút nghi vấn, hắn nhìn Quản Đông Lưu rồi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hôn sự năm xưa còn có ẩn tình gì đó?"
- Thanh Hàn, tam thúc hiểu rõ con vì không muốn liên lụy chúng ta mới quyết ý hi sinh bản thân! Tuy nhiên, chuyện đã tới nước này, con làm vậy cũng đã muộn. Hiện tại, dù cho con giải trừ hôn ước, tuyên bố không còn quan hệ với Quân gia ta, cũng muộn nốt! Ta chỉ muốn nói chuyện này, dù bất cứ phương diện nào mà xem xét, ta cũng quyết không khoanh tay đứng nhìn!
Quân Vô Ý trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên nở nụ cười:
- Thanh Hàn, con không nên quên, tam thúc ta bây giờ tuy là tàn phế, nhưng năm xưa cũng là một quân nhân. Một ngày là quân nhân, cả đời cũng là quân nhân, mà quân nhân thì có tâm huyết của một quân nhân! Chuyện khuất nhục như thế này, chỉ cần trong lòng còn một chút quân nhân tâm huyết, chắc chắn là sẽ không đồng ý! Huống hồ chi chuyện này lại phát sinh trên đầu con, con dâu của Quân gia ta!
Quân Vô Ý giương đôi mày kiếm:
- Việc từ hôn, ta chấp thuận cho con, nhưng chuyện của Huyết Hồn Sơn Trang, không thể không có quan hệ với Quân gia ta! Cho dù con không phải là con dâu của Quân gia, thậm chí con gái của Quân gia, thì Quân gia ta cũng không cho phép bất cứ một người nào làm nhục!
- Tốt! Lời tam thúc quả thực rất tốt!
Quân Khương Lâm lạnh lùng nói tiếp:
- Dù cho tẩu có hảo ý không muốn liên lụy Quân gia, nhưng hiện tai, Quân gia cũng không muốn rời đi! Thậm chí tẩu có muốn ra đi, ta cũng không cho tẩu quay về Quản gia! Tẩu nghĩ mấy người chúng ta làm ra mấy chuyện này chỉ vì cái hôn ước nhỏ nhoi sao? Hừ, chuyện này đã trở thành sự nhục nhã không thể chấp nhận của Quân gia rồi!
Quân Khương Lâm trừng mắt nhìn nàng:
- Tẩu không cần phải tỏ ra thông minh đúng đắn! Nữ nhân luôn là như vậy, toàn là hiểu biết nông cạn!
Thanh âm của Quân Khương Lâm vô cùng lạnh lùng, lời nói cũng có chút khó nghe, nhưng khi vào trong tai của Quản Thanh Hàn lại trở thành những lời làm rung động tâm can.
Quân Vô Ý gọi một hạ nhân vào, thầm thì vào tai hắn, hạ nhân đó nhanh chóng tiến vào nhà trong, một lúc sau quay ra, trên tay cầm một hộp gỗ nho nhỏ, dâng lên cho Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý cầm hộp gỗ trong tay nói:
- Thanh Hàn, trong hộp này là công văn từ hôn, cái công văn này, đã sớm được chuẩn bị từ khi con mới bước vào đại môn của Quân gia rồi, mà chủ trì việc này chính là lão gia tử. Đợi sau khi sự việc của Huyết Hồn Trang chấm dứt, ta sẽ thay mặt toàn bộ Quân gia chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố Quản Thanh Hàn con và Quân gia ta sau này không còn bất cứ quan hệ gì! Nhưng từ bây giờ tới lúc đó, con vẫn là dâu của Quân gia ta! Dù cho bản thân con phủ nhận chuyện này, chúng ta tuyệt đối cũng không đáp ứng!
Quân Khương Lâm cười dài một cái, nhìn hộp gỗ thản nhiên nói:
- Cái hộp gỗ này, ta tin rằng chỉ có hai kết cục. Thứ nhất, chúng ta bình an vượt qua cửa ải này, sau đó chính tay ta sẽ mở nó ra, trả lại tự do cho tẩu! Thứ hai, nó sẽ cùng chúng ta, còn có tẩu, đồng thời bị tiêu diệt, hóa thành tro tàn. Dù cho nó bị tan nát hủy diệt, ta cũng quyết không để hắn nguyên vẹn nằm trong Huyết Hồn Sơn Trang!
Quân Khương Lâm cười nhạt mà nói, nhưng câu nói nhàn nhạt này lại thể hiện quyết tâm ngọc đá cùng tan, cùng nhau tiến vào địa ngục cũng không tiếc!
Đôi mắt phượng của Thanh Hàn đã đẫm lệ long lanh, khi nhìn thấy sự bình tĩnh ung dung của Quân Khương Lâm, nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt tràn đầy anh phong hào khí, chẳng hiểu vì sao nàng cảm thấy an tâm vô cùng.
Quản Đông Lưu đứng một bên nghe xong thì lòng như lửa đốt. Vốn dĩ khi con gái lựa chọn hiên ngang lẫm liệt, làm hắn bi thương vô hạn, nhưng cũng không ít vui mừng, nhưng chỉ sau vài câu nói, sự việc lại trở thành nông nỗi này, giờ hắn có muốn khuyên bảo cũng không biết khuyên thế nào.
Hắn thở một hơi dài, hung hăng dậm chân nói:
- Quân tam đệ, sao... sao...ta phải nói sao cho cho đệ hiểu đây! Đệ lựa chọn như thế chẳng khác nào phụ tấm lòng của đứa nhỏ Thanh Hàn này! Vì quốc, vì gia, vì người, vì mình không được sao?
- Sự khó xử của Quản huynh ta đây hiểu rõ, kể cả tâm ý Thanh Hàn đứa nhỏ này ta cũng hiểu rất rõ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT