Quản Đông Lưu bị thái độ kịch liệt của Quân Khương Lâm hù dọa, trong lòng cảm thấy rối bời không biết làm sao, nhưng khi nghĩ tới cơ nghiệp của gia tộc phát triển mạnh mẽ trong mười năm nay, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, hướng về Quân Vô Ý nói:
- Quân tam đệ, tam thiếu lời nói vô cùng hào khí. Tuy nhiên, tuổi trẻ khí thịnh, kế sách đương nhiên không thể vẹn toàn, ta mong Quân tam đệ hãy cẩn thận suy nghĩ, lấy đại cuộc làm trọng! Quản gia ta đương nhiên không thể so sánh với Quân gia, nhưng thế lực của Huyết Hồn Sơn Trang....
Quân Vô Ý cười nhạt, khuôn mặt vô cùng thong thả nói:
- Khương Lâm nói đúng vô cùng! Thanh Hàn vẫn là con dâu của Quân gia ta thì chính là người của Quân gia! Mà quyết định của Khương Lâm cũng chính là quyết định của toàn bộ Quân gia ta!
Giọng nói của Quân Vô Ý vang vọng, hắn trầm tĩnh ngồi trên xe lăn, lưng thẳng tắp, bả vai rộng lớn đưa ra, tựa hồ như muốn gánh vác toàn bộ sự kiện mưa to gió lớn này!
Quân Khương Lâm thì còn có thể nói còn trẻ khí, nhưng những lời này từ trong miệng Quân Vô Ý xuất ra chính là chiến thư quyết định đối mặt với Huyết Hồn Sơn Trang, không chết không thôi!
Quản Đông Lưu vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc nửa ngày không nói gì. Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên dự áy náy vô cùng: "Mình đã chấp nhận buông tay với chính nữ nhi của mình, nhưng tên thiếu niên của Quân gia lại không một chút nào do dự ra quyết định này!"
Hắn còn chưa biết Quân gia còn có mối thù không đợi trời chung với cả Phong Tuyết Ngân Thành! Mà hiện tại, vì chuyện của Quản Thanh Hàn, lại đối đầu với Huyết Hồn Sơn Trang!
Toàn bộ Quân gia phải đối đầu với cả hai đại thế lực của toàn bộ đại lục! Một Nam một Bắc, cả lưng và mặt đều thọ nạn vô cùng!
Tuy nhiên, cả hai thúc điệt Quân Khương Lâm và Quân Vô Ý không ngờ là vẫn có thể cười lạnh nhạt như thế
Nước mắt của Quản Thanh Hàn không kiềm được, cứ tuôn ra tràn mi!
Sự tuyệt vọng, phẫn uất trong lòng sau những câu nói vừa rồi tất cả đều biến thành sự cảm động!
Thời điểm mà phụ thân nàng tỏ vẻ sẽ vứt bỏ nàng, Quản Thanh Hàn tuy hiểu rõ, thậm chí thông cảm cho lựa chọn của phụ thân, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi đau xót vô hạn. Nàng đã quyết định dù cho nàng vì cả hai gia tộc mà hy sinh, nhưng nàng sẽ không cho tên khốn nạn kia chạm tới mình một chút nào! Ngày mà kiệu hoa đến Huyết Hồn Sơn Trang, cũng chính là lúc nàng bước chân trên đường xuống hoàng tuyền!
Nhưng hiện tai, Quản Thanh Hàn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, con người khi còn sống không thể không hết sức suy nhĩ cho bản thân mình!
Nàng vốn tưởng rằng, bản thân nàng vì phụ thân, vì gia tộc mà lo lắng, chấp nhận một lần nữa bước chân lên kiệu hoa là đã vĩ đại lắm rồi, nhưng lúc này đây, khi nàng chứng kiến sự lựa chọn của Quân gia, Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý, Quản Thanh Hàn mới phát giác những gì nàng làm được chưa là gì cả!
Nhìn Quân Khương Lâm và Quân Vô Ý, trong lòng Quản Thanh Hàn vô cùng ấm áp: "Những người này quan tâm, để ý tới mình như thế này, cho dù mình hi sinh tuổi xuân thì đã sao? Chỉ cần bọn họ bình an vui sướng suốt cuộc đời thì không chuyện gì có thể so sánh được!"
"Ta có thể không cam lòng chịu nhục, hi sinh tuổi xuân cùng họ, nhưng nếu vì thế mà Huyết Hồn trang giận chó đánh mèo, ra tay tiêu diệt Quản, Quân hai nhà, chẳng phải tội lỗi của ta là lớn nhất sao? Ta làm sao có thể làm liên lụy tới những quân tử của một anh hùng gia tộc thế này? Ta làm sao giương mắt mà nhìn, vì bản thân mình mà bọn họ hi sinh vô ích, vô số sinh mệnh sẽ bị người khác lăng nhục, chà đạp, hành hạ tới chết? Ta nhẫn tâm được tới vậy sao?"
Quản Thanh Hàn khôi phục vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, có vài phần lãnh diễm như mọi ngày rồi quay sang nói:
- Tam thúc, phụ thân, con có lời muốn nói!
Quân Vô Ý nhìn nàng một cách nặng nề, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng:
- Con muốn nói gì thì cứ nói, đừng ngại, tam thúc nhất định ủng hộ con!
Quản Thanh Hàn lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn xa xăm ra cơn mưa bên ngoài, cuối cùng hạ quyết tâm. Nàng hướng về Quân Vô Ý, chậm rãi quỳ xuống, bái tám cái.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Quân Vô Ý nói một cách bình tĩnh:
- Từ trước tới giờ, đại sự trong nhà, Thanh Hàn con chưa bao giờ xen vào, nhưng chuyện này do chính Thanh Hàn con gây nên, con là trưởng nữ của Quản gia, con chưa làm gì cho Quân, Quản hai nhà đã là có lỗi, bây giờ lại trêu chọc vào tai kiếp to lớn như thế này, đúng là nghiệp chướng quá nặng nề, con mong Tam thúc và tam đệ Khương Lâm, còn có cả phụ thân không vì chuyện này mà tiếp tục tranh chấp. Trong thời gian này, trong lòng Thanh Hàn cũng rõ ràng nhiều việc, Thanh Hàn cùng Mạc Ưu tuy có ước định vợ chồng, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, còn mặt dày làm dâu tại Quân gia, điều này thật không ổn. Vì thế, Thanh Hàn con cả gan thỉnh tam thúc khoan thứ cho con, con muốn...…
Quản Thanh Hàn cắn chặt môi, từng chữ từng chữ một cố gắng lắm mới nói ra được:
- ...giải trừ hôn ước!
Nàng cúi đầu một cách vô lực, tựa hồ dùng hết khí lực của toàn thân nói tiếp:
- Việc này con vốn muốn trực tiếp tạ tội với lão nhân gia người, nhưng Thanh Hàn quả thực không còn mặt mũi nào dám khấu kiến lão nhân gia người, nên con chỉ dám cầu xin tam thúc thành toàn! Ngày mai, Thanh Hàn muốn lập tức theo phụ thân trở về Quản gia, từ nay về sau, con - Quản Thanh Hàn, cùng Quân gia không bao giờ còn quan hệ!
Xe lăn của Quân Vô Ý thiếu chút là chổng ngược lên trời! Trong lời nói của Quản Thanh Hàn, nhấn mạnh nàng chỉ là trưởng nữ của Quản gia, lại không nói tới nàng cũng là con dâu của Quân gia, chuyện này là ý gì?
Quản Đông Lưu nghe con gái mình nói thế cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng tuy hoảng sợ, trong lòng lại có thêm phần an ủi với suy nghĩ: "con gái như thế, còn cầu gì nữa"! Chọn lựa này của nữ nhi dù là đối với Quân gia hay Quản gia đều là lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều, thật là khổ cho nữ nhi! Suy nghĩ đến đây, hai hàng lệ tự nhiên ứa ra từ trong mắt hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT