Niềm vui được ôm người thương của Bạch Kính Xuyên chưa được bao lâu đã bị dập tắt.
Triệu An Ngữ nâng người ngồi dậy, rời xa vòng tay người đàn ông bên cạnh, ngữ điệu có chút lạnh nhạt đuổi người:
“Tôi hiểu rồi, anh về phòng đi tôi cần nghỉ ngơi.”
Tâm trạng Bạch Kính Xuyên chùng xuống thể hiện rõ sự trống vắng, nhưng một người có chí tiến thủ như anh sao có thể buông bỏ một cách dễ dàng. Anh giữ nguyên tư thế, ngồi lì trên giường Triệu An Ngữ, lời nói ra mang theo khó xử: “Hay em giúp anh sấy khô tóc trước đã.”
“Sao anh không tự làm?” Triệu An Ngữ nhướng mày nhìn Bạch Kính Xuyên.
Hiện giờ cô thực sự chỉ muốn đi ngủ, đêm qua anh ta liên tục đòi hỏi gần như cướp đi nửa cái mạng của cô rồi, giờ còn muốn sai bảo không phải rất quá đáng sao?
Nhưng Bạch Kính Xuyên nào biết suy nghĩ đó, trong đầu anh lúc này chỉ suy tính làm sao để có thật nhiều cơ hội ở bên cô.
“Em xem.” Bạch Kính Xuyên nhăn mày cố gắng nâng cánh tay bị thương lên, chưa được bao lâu thì đã vô lực rơi xuống: “Tóc anh ướt sũng rồi, cứ để vậy sinh bệnh mất.”
Cái nhìn của Triệu An Ngữ ngày một thêm sâu, trong nhà đâu phải chỉ có mình cô và anh ta?
“Tôi giúp anh gọi Lâm Tường.” Triệu An Ngữ xuống giường vừa định nhấc chân đi ra ngoài gọi người, tay phải liền bị giữ lấy, tiếp theo một loạt hành động khác diễn ra, một vòng quay cuồng cuối cùng dừng lại trên đùi Bạch Kính Xuyên.
Đầu ngón tay trơn mớn lướt qua gò má trắng nón, gương mặt anh tuấn thoáng cười: “Cô ngốc việc này Lâm Tường làm được sao?”
Đối diện với đôi mắt tình sâu ý đậm, cùng tư thế ám muội gò má Triệu An Ngữ lập tức ửng hồng, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cánh môi căng mọng khẽ mấp máy:
“Đau.”
Nghe tiếng kêu than phát ra từ miệng Triệu An Ngữ, Bạch Kính Xuyên trở lên sốt sắng hỏi: “Nơi nào đau?”
Triệu An Ngữ cắn cắn khóe môi, toàn thân cô chỗ nào cũng đau anh ta còn giả bộ vô tội?
“Anh thả tôi xuống thì không đau nữa.” Triệu An Ngữ đẩy bàn tay trên bụng mình ra, giãy dụa muốn rời khỏi đùi Bạch Kính Xuyên.
Trong lúc giằng co, khuy áo trước ngực cô bất ngờ bật ra, làm lộ bầu ngực sữa căng mọng cùng một vài dấu vết mờ ám. Ánh mắt Bạch Kính Xuyên giống như bóng đèn cao áp, sáng một cách khác thường dán chặt vào nơi đó, chờ Triệu An Ngữ phát giác cảnh sắc cũng đã bị người ta chiêm ngưỡng hoàn toàn rồi.
Triệu An Ngữ vội vàng giơ tay lên che chắn, đồng thời buông lời mắng: “Bạch Kính Xuyên anh vừa phải thôi.”
Bạch Kính Xuyên ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó mím môi cười ôn nhu nói: “Sau này anh không như vậy nữa.”
“Còn có sau này?” Triệu An Ngữ càng thêm giận dữ, sắc mặt hết sức khó coi lườm Bạch Kính Xuyên: “Anh thích thì đi tìm Lãnh Cẩn Thu đi.”
Rãnh cười trên môi Bạch Kính Xuyên đậm sâu, nhìn chằm chằm vào gương mặt trái xoan xinh đẹp của Triệu An Ngữ.
Đây chẳng phải là ghen sao? Cô gái ngốc xem em cứng miệng được bao lâu?
“Anh không ra tôi ra.” Triệu An Ngữ nhận ra bản thân vừa lỡ lời, thẹn quá hóa giận gần như chạy trốn khỏi phòng.
Bạch Kính Xuyên trầm mặc dõi theo bước chân Triệu An Ngữ, đến khi nghe cửa đóng “Cạch” một tiếng mới đứng dậy thong dong bước ra ngoài.
Triệu An Ngữ không còn nơi nào khác để đi ngoài nhà Bạch Kính Xuyên, cô đứng bên hiên nhà nhìn những hạt mưa theo quy luật nhất định rơi xuống bãi cỏ xanh.
Trong tiếng mưa rơi có một ma lực rất lớn, khiến tâm trạng con người trở lên buồn phiền.
Triệu An Ngữ không rõ lòng mình là thứ cảm xúc gì? Nói buồn thì chưa phải bởi trong đó dường như đang len lỏi một vài niềm vui không tên.
Cô phát hiện ra bản thân mình không hề ghét Bạch Kính Xuyên như đã từng nghĩ, tính cả thời gian trước đây lẫn mấy ngày chung sống dưới một mái nhà, sự quan tâm dịu dàng đó khiến trái tim cô không còn băng giá nữa.
Bạch Kính Xuyên tìm kiếm quanh nhà một lượt, bất chợt dáng vẻ lơ thơ tương tư dưới mưa của Triệu An Ngữ làm anh dừng bước. Không muốn không khí này thêm phần nặng nề, anh chọn cách ở phía xa âm thầm ngắm nhìn.
“Lâm sĩ quan.” Bạch Kính Xuyên nhỏ giọng gọi Lâm Tường ở cách đó không xa.
“Tư lệnh có điều gì căn dặn?”
“Cậu bao lâu rồi chưa về thăm gia đình?”
“Chắc cũng được gần một năm rồi.” Lâm Tường khó hiểu nâng mí mắt nhìn Bạch Kính Xuyên một lúc sau mới chậm chạp trả lời.
Bạch Kính Xuyên quay đầu: “Tháng sau cậu viết đơn nghỉ phép đi, tôi cho cậu một tuần nghỉ ngơi.” Nói dứt lời liền chán ghét cái cảnh cô đơn hèn mọn này, cất bước đi lại gần Triệu An Ngữ.
“Cảm ơn tư lệnh.” Khi Lâm Tường ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Kính Xuyên ở cạnh Triệu An Ngữ rồi.
Anh ta thầm nghĩ kinh hỷ đến bất ngờ này, có phải là Bạch Kính Xuyên khen thưởng chuyện tối qua hay không?
“Nhớ nhà sao?” Ánh mắt Bạch Kính Xuyên âu yếm bao quanh cơ thể Triệu An Ngữ.
Dáng vẻ cô vốn dĩ đã nhỏ bé, giờ phút này đây trong mắt kẻ si tình nào đó lại thêm phần mỏng manh.
Anh nhớ hồi nhỏ cô trông khá mũm mĩm đáng yêu mà, sao càng nuôi lại càng gầy đi thế này?
Triệu An Ngữ yên lặng lắng nghe những hạt mưa tí tách rơi trên lòng bàn tay mình, bầu trời Hải Thành xa cách ngày nào ngày ngày chung sống cảm giác đã gần gũi hơn.
Nhà đương nhiên là nhớ, nhưng nếu cô nói có Bạch Kính Xuyên sẽ đưa cô về sao?
“Tuần sau anh có chuyến công tác Nam An, tiện đường đưa em về thăm nhà.”
Bạch Kính Xuyên không quản mưa rơi ướt áo, đưa tay ra nắm lấy bàn tay ướt đẫm nước của Triệu An Ngữ, rồi dùng vạt áo tỉ mỉ lau khô.
Đối diện với sự ôn nhuận như nước đó, Triệu An Ngữ không khỏi thất thần, Bạch Kính Xuyên ôm tay cô vào ngực dùng hơi ấm cơ thể làm giảm bớt cái lạnh trên đó:
“Ở đây gió lạnh, vào nhà thôi.”
Lần này Triệu An Ngữ không cố chấp cự tuyệt nữa, từng bước theo tiến độ Bạch Kính Xuyên đi vào trong nhà. Anh đưa cô xuống bếp nhẹ nhấn cô ngồi lên ghế, còn mình đi lại bật bếp loay hoay nấu nướng gì đó.
Khoảng mười phút sau trên tay Bạch Kính Xuyên bưng một cốc nước nóng, mùi gừng theo làn khói nghi ngút lan tỏa hương thơm khắp phòng.
“Em uống đi cho ấm bụng.” Bạch Kính Xuyên theo thói quen thổi cho bớt nóng rồi mới đưa cho Triệu An Ngữ.
“Còn anh?” Triệu An Ngữ nhận lấy, không uống ngay mà ôm chặt trong tay. Bạch Kính Xuyên được quan tâm mà mừng ra mặt, nhoẻn miệng cười tươi:
“Anh…”
Bạch Kính Xuyên định ta đây khoe mẽ thân thể mình cường tráng, dầm mưa dãi nắng đã quen, nhưng nghĩ lại lời than vãn lúc trước liền vội sửa lời: “Ở bếp còn nhiều, lát anh uống.”
Triệu An Ngữ không nói thêm nữa, đón nhận tâm ý nâng cốc từng ngụm uống cạn. Cô đặt cốc nước lên bàn, nhìn tấm băng gạt ẩm ướt cất lời:
“Anh ngồi đi, tôi thay băng cho anh.”
Bạch Kính Xuyên cúi đầu dán mắt vào vết thương cười thê lương, xem ra nó còn đáng giá hơn trăm lời ngọt ngào.
Triệu An Ngữ tháo từng lớp băng gạc xuống, vết thương rất sâu gần như phá vỡ mạch máu chạm tới cả phần xương, cô không hiểu một khách sạn lớn sao lại vệ sinh cẩu thả như vậy? Chẳng lẽ không nghĩ tới trường hợp khẩn cấp dùng cầu thang bộ?
Mà cũng may là đâm trúng tay, ở nơi nào nguy hiểm khác cô áy náy cả đời này mất.
Triệu An Ngữ rửa qua vết thương, rồi bôi thuốc mỡ kháng sinh lên cuối cùng là băng lại tránh nhiễm trùng, cô ái ngại nói: “Còn đau không? Thực sự không cần tới bệnh viện?”
“Không cần đâu, Lâm Tường trước khi theo anh từng là bác sĩ quân y, cậu ta xử lý được.” Bạch Kính Xuyên nhìn gương mặt nghiêm túc quấn băng, cùng động tác không thành thạo của Triệu An Ngữ vô tình bán đứng Lâm Tường.
Bác sĩ quân y?
Triệu An Ngữ không kiềm chế được cuộn tròn bàn tay lại, căm phẫn mắng mười tám đời nhà Lâm Tường, anh ta là bác sĩ sao không chữa cho Bạch Kính Xuyên đi? Còn đẩy cô vào hố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT