Tại nhà họ Lãnh.
Trái ngược với không khí vui vẻ dưới nhà, Lãnh Cẩn Thu mặt mày xám xịt ngồi cuộn tròn trên giường.
Cô ta sắp phải lấy chồng rồi, kết hôn với một người không hề có tình cảm.
Lãnh Cẩn Thu kết giao cùng Trần Tư Khiêm chẳng qua vì biết anh ta yêu mình, chiều chuộng và có thể làm mọi thứ vì mình.
Trong mắt cô ta chưa từng có anh ta dù chỉ một lần.
Tiếng huyên náo bên tai dần ngớt, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên dần dần dừng trước cửa phòng Lãnh Cẩn Thu, Lãnh Điền Quang mở cửa bước vào, giọng điệu không hài lòng nói:
“Cẩm Thu nhà bác Trần tới chơi, sao con không chịu xuống chào hỏi?”
Lãnh Cẩn Thu nghiêng đầu nhìn bố, ánh mắt mọng nước òa khóc: “Bố con đã nói không kết hôn với Trần Tư Khiêm rồi mà, sao bố lại ép con?”
Lãnh Điền Quang thở dài, đặt mông ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay có chút gầy gò của Lãnh Cẩn Thu khuyên nhủ.
“Cẩm Thu tuy Trần Tư Khiêm không bằng Bạch Kính Xuyên thật, nhưng nhà họ Trần bọn họ có bề có thế con gả vào đó chỉ có lợi chứ không thiệt.”
Chuyện đã rồi ông ta không thể để Lãnh Cẩn Thu bị người ta chê cười được.
Trần Tư Khiêm năm nay mới ba mươi tuổi, Lãnh Điền Quang tin tưởng với sự hậu thuẫn từ hai nhà, nhất định sẽ có ngày cậu ta đuổi kịp Bạch Kính Xuyên hoặc cũng có thể vượt xa.
Lãnh Cẩn Thu càng khóc càng thương tâm, cô ta kịch liệt lắc đầu trong phút thiếu suy nghĩ vô tình đem mọi chuyện nói ra khỏi miệng.
“Con không yêu anh ta, tên Trần Tư Khiêm đáng hận đó tất cả là tại anh ta, nếu như giữa đường anh ta không nổi điên con đã có được Bạch Kính Xuyên rồi.”
Lãnh Điền Quang cau mày, thần sắc trầm xuống: “Cẩm Thu con đã làm ra cái gì?”
“Con…” Nghe lời chất vấn, Lãnh Cẩn Thu lúc này mới phát hiện ra mình đã lỡ lời vội vàng sửa lại, nhưng Lãnh Điền Quang là một tên cáo già làm gì nghe lọt lời giải thích nữa, ép buộc cô ta phải nói ra tất cả.
Lãnh Cẩn Thu không cam lòng kể lại đầu đuôi kế hoạch, từ việc bỏ thuốc mê vào ly rượu, tới sắp xếp người đợi sẵn trong nhà vệ sinh để lừa Bạch Kính Xuyên vô tròng.
Lãnh Điền Quang nghe xong hai mắt đỏ hoe, giơ tay lên định giáng cho Lãnh Cẩn Thu một bạt tai, nhưng giữa chừng đã kiềm được lại.
Ông ta tức giận thở gấp, lớn giọng mắng: “Cẩm Thu bố đã nhắc con cái gì? Đừng thiếu suy nghĩ chọc giận thằng đó mà, đi theo bố tới nhà cậu ta xin tha thứ.”
“Con không đi, bố… anh ấy giết con mất.” Lãnh Cẩn Thu nhớ đến ánh mắt cùng thái độ hung dữ của Bạch Kính Xuyên dành cho mình, cơ thể tự dưng run lẩy bẩy.
“Giờ mới biết sợ? Cẩm Thu con quá ngây thơ rồi.”
Lãnh Điền Quang cho rằng bản thân rất hiểu con người Bạch Kính Xuyên, cậu ta không phải kiểu người dễ dàng để con ông dắt mũi đâu, dù cho Lãnh Cẩn Thu thực hiện kế hoạch thành công thì sao? Với tính cách đó cả đời này con gái ông ta bị ghẻ lạnh chết mất.
Lãnh Điền Quang mặc cho Lãnh Cẩn Thu than khóc cầu xin, vẫn cố chấp lôi bằng được cô ta tới nhà Bạch Kính Xuyên. Thường những người làm trong quan trường như ông ta, kỵ nhất là trực diện gây thù chuốc oán với người ta, việc này không giải quyết ổn thỏa hậu quả để lại khó mà lường trước được.
“Xin hỏi tư lệnh Bạch có nhà không? Tôi đưa con gái đến tả lỗi.” Lãnh Điền Quang bầy ra dáng vẻ khổ sở cất lời.
Bạch Kính Xuyên nở nụ cười nhạt liếc mắt ra hiệu cho Lâm Tường, sau đó đứng dậy thong dong bước ra cửa.
“Lãnh Bộ Trưởng mời ngài vào nhà nói chuyện.”
Lãnh Điền Quang nhìn cánh tay băng bó của Bạch Kính Xuyên hai mắt trùng xuống: “Vừa rồi ta mới biết Cẩm Thu đã làm ra chuyện đáng trách đối với cậu, là ta đây không biết dạy con.”
Nói xong ông ta đẩy Lãnh Cẩn Thu lên phía trước, bắt cô ta phải quỳ xuống tạ tội.
“Lãnh bộ trưởng đừng làm vậy, ngài vào nhà trước rồi nói.” Hiện tại Bạch Kính Xuyên chưa thể cùng Lãnh Điền Quang trở mặt được, nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong bụng, gương mặt hòa hoãn đi xuống đỡ lấy Lãnh Cẩn Thu nói.
Lãnh Cẩn Thu đưa mắt nhìn Bạch Kính Xuyên, bao nhiêu năm nay anh chưa từng chủ động thân cận với cô ta như thế này.
||||| Truyện đề cử:
[Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Cô ta tham lam muốn khoảnh khắc này cứ thế ngưng đọng, nhưng vốn dĩ Bạch Kính Xuyên chẳng ưa gì cô ta, cái động chạm này cũng chỉ là để Lãnh Điền Quang hài lòng mà thôi, rất nhanh buông cô ta ra.
“Thực lòng cháu rất giận em ấy, sao có thể suy nghĩ không thấu đáo như vậy, danh tiết người phụ nữ rất quan trọng phải trao cho người thật lòng yêu mình.”
Cách nói chuyện của Bạch Kính Xuyên vừa nhẹ nhàng vừa thân thiết, khiến Lãnh Điền Quang áy láy không thôi: “Kính Xuyên chuyện lần này ta nợ cậu, sau này cần gì cứ đến tìm.”
“Vậy cháu không khách sáo đâu.”
“Tư lệnh cứ để bọn họ đi dễ dàng vậy sao?” Chờ hai người kia đi khỏi, Lâm Tường từ trong nhà bước ra đứng sau lưng Bạch Kính Xuyên cất lời.
Bạch Kính Xuyên rời mắt khỏi chiếc xe công vụ, xoay người nói:
“Sắp tới nếu như nhà họ Lãnh và Triệu kết thành thông gia, chức vị này của tôi lại một phen lung lay rồi, cho Lãnh Điền Quang một ân huệ sau này ông ta cũng không đến mức dồn tôi đến bước đường cùng.”
“Vậy còn chuyện ngài căn dặn.” Lâm Tường mơ hồ hỏi.
“Vẫn tiến hành theo kế hoạch, âm thầm làm là được.” Bạch Kính Xuyên thâm trầm nói.
Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho Lãnh Cẩn Thu, ngoài mặt là vậy nhưng trong bóng tối ai biết ai đâu mà lần, có chăng cũng chỉ là nghi ngờ một khi không có bằng chứng khó lòng mà buộc tội.
“Ngữ Ngữ.” Lòng đen Bạch Kính Xuyên chợt vụt qua một thân ảnh, đáy lòng thoáng hiện lên suy nghĩ: “Không xong rồi.”
Sự việc vừa xảy ra chắc hẳn Triệu An Ngữ đã nhìn thấy, cô ấy lại hiểu lầm anh rồi.
Tình cảm đã chẳng mấy tốt đẹp, còn hết chuyện này tới chuyện khác ập đến, làm đầu óc Bạch Kính Xuyên kịch liệt đau nhức.
“Ngữ Ngữ nghe anh nói.” Bạch Kính Xuyên chạy tới cửa phòng, giơ tay đập vào cánh cửa đóng kín.
Triệu An Ngữ quay lưng tựa vào cửa, hai tay nâng lên bịt kín hai tai lớn tiếng: “Có quỷ mới tin anh.”
Tối hôm qua cứ coi như anh ta bị trúng thuốc đi, nhưng vừa rồi là gì? Cô tận mắt trông thấy anh ta tình chàng ý thiếp với Lãnh Cẩn Thu đấy.
“Cạch.”
Tiếng vặn ổ khóa vang lên, Triệu An Ngữ ngoái đầu trợn mắt với cảnh cửa.
Bạch Kính Xuyên chết dẫm, anh ta đã đánh bao nhiêu chiếc chìa khoá?
Bạch Kính Xuyên mở cửa ra, nhìn cô gái khoanh tay làm bộ trên giường dỗ dành: “Ngữ Ngữ đến tội phạm còn có quyền biện hộ mà, em phải cho tôi cơ hội chứ?”
Triệu An Ngữ giương mắt: “Được anh nói xem.”
“Ngữ Ngữ có những thứ không phải cứ nhìn thấy thì sẽ là như vậy, tôi để có được địa vị như ngày hôm nay ngoài máu thịt đổ xuống còn cần dùng đến mưu lược.”
Bạch Kính Xuyên ngồi xuống bên cạnh Triệu An Ngữ trải lòng, đa phần người khác đều có hậu thuẫn sau lưng, còn anh đơn phương độc mã không thân không thích, lúc mới vào nghề bị rất nhiều người xem thường, thậm chí xỉ nhục.
Mỗi vết đao vết đạn trên người là một lần cố gắng, bon chen lăn lộn trong ngành. Chức vị Lãnh Điền Quang lớn hơn anh, quan hệ vây cánh lại rộng, không thể không giữ mặt mũi cho ông ta được.
Ở đời này mỗi người sẽ có một cách đối đãi khác nhau, chỉ có leo lên vị trí cao mới khiến người khác kính sợ, chỉ cần không đánh mất sơ tâm ban đầu là được.
Tròng mắt Triệu An Ngữ lay động, Bạch Kính Xuyên mỗi lần đứng trước mặt cô là một lần cao ngạo, cô không hề biết những năm tháng đôi mươi anh ta phải chịu nhiều khổ sở đến thế.
Giọng nói Bạch Kính Xuyên nhỏ dần, âm thầm quan sát sắc mặt Triệu An Ngữ. Nhiều năm qua thứ anh học hỏi và giỏi nhất chính là đoán tâm tư người khác, chỉ cần nhìn sơ qua có thể biết được người kia nghĩ gì, đang vui hay buồn.
Bạch Kính Xuyên vòng tay ôm Triệu An Ngữ ngẩn ngơ vào lòng: “Tôi không phải kiểu người thích nói nhiều, Ngữ Ngữ trái tim tôi đã có em sẽ không chứa người khác nữa.”
Triệu An Ngữ nằm yên trong ngực Bạch Kính Xuyên, cô có cảm giác dường như bản thân nghe xong lời anh ta nói có chút động lòng.
Thấy Triệu An Ngữ im lặng, Bạch Kính Xuyên đưa cả hai tay lên ôm trọn Triệu An Ngữ trong lòng, khóe môi vểnh lên hình vòng cung.
Có lẽ cuộc sống đơn giản hơn anh nghĩ, đôi khi chỉ thế này là đủ rồi.