- Ta tạm thời suy tính, hẳn là có trận oanh động cực độ, sẽ còn để hàng tỷ dân chúng lâm nạn vào chiến tranh, muốn tại gần đây hoặc là tương lai trong vài năm bộc phát, đồng thời tại tháng tám đã chính thức bắt đầu chuẩn bị và bố trí, cho nên đã kích thích Bát Hoang Tuyệt Diễm. 

 - Ta không phải hiểu rất rõ đối với Bát Hoang Tuyệt Diễm, năm đó là ngươi tỉnh lại nó, ngươi là chủ nhân của nó, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn? 

 Đan Hoàng thực sự nghĩ không ra giải thích nào tốt hơn. 

 - Thời điểm ta tỉnh lại Bát Hoang Tuyệt Diễm, thuộc về đại hậu kỳ của ta. Lúc đó Thiên Khải náo động, nguy cơ trùng trùng, nó bị chiến tranh ảnh hưởng rất táo bạo, ta chinh chiến bốn chỗ, cũng không có tinh lực chăm chú nghiên cứu. 

 Khương Phàm lắc đầu, thứ này không phải thông qua linh văn sinh ra, không giống với Diệt Thế Phần Thiên Viêm, mà còn cực điên cuồng táo bạo, còn thường xuyên không bị khống chế, thực sự không tốt để nghiên cứu. 

 - Nha đầu Thiên Hậu kia đâu, là thái độ gì? 

 - Mặc dù Cửu Thiên Thần Giáo nơi đó còn không có phát tới tin tức gì, nhưng nếu đã dự cảm đến bất an, liền cần ra tay sớm. 

 - Ngài thì sao? 

 - Ta cũng là thái độ này. Mặc kệ Bát Hoang Tuyệt Diễm nhắc nhở nguy cơ là gần đây hay là tương lai, Chí Tôn Hoàng Đạo an tĩnh khác thường đều cần cảnh giác. Trước khi đến, ta đã sắp xếp người thông báo bọn người Kiều Vô Hối. 

 - Để bảo đảm Sí Thiên giới an toàn, vẫn là nên để Địa Ma Thụ ở lại nơi này. Kiều Vô Hối, Khương Quỳ, Ngu Thái Bình, ba vị vị Thánh Hoàng đã đầy đủ. Khương Diễm và tất cả Phượng Hoàng, còn có Bạch Tai, Đại Tặc Đại Vương cùng Tặc Điểu. Đội hình như vậy hẳn là đủ để uy hiếp được Xích Thiên Thần Triều, nếu như mưu đồ thoả đáng, hẳn là có thể trọng thương nơi đó! 

 - Một khi bọn người Tru Thiên Thần Tôn bị chiến đấu hấp mang theo, Sí Thiên giới thừa cơ rời khỏi, mau chóng hội hợp cùng Thần Thụ Thế Giới. 

 Khương Phàm rất hài lòng với mưu đồ trước đó của bọn hắn, nhưng quỷ dị ở phía ngoài cùng sự táo bạo của Bát Hoang Tuyệt Diễm, lại làm cho hắn không thể không cảnh giác. 

 Đan Hoàng trấn an nói: 

 - Cũng không cần quá khẩn trương! Sí Thiên giới giằng co cùng Thiên Trụ sơn, chẳng khác nào nắm giữ quyền chủ động, trừ phi Chí Tôn Hoàng Đạo nguyện ý từ bỏ hoàng thành Thiên Khải, cùng ngươi đánh đến sống chết, nhưng chuyện hẳn là còn chưa tới một bước kia. 

 Khương Phàm khẽ chau mày, từ bỏ Thiên Khải hoàng thành? 

 Đây cũng là một chủ ý tuyệt diệu. 

 Nếu như phía trên hoàn toàn mặc kệ, Chí Tôn Hoàng Đạo cũng không cần phải lo lắng Thiên Trụ sơn, trực tiếp có thể triệu tập toàn bộ năng lượng tới xét nát Sí Thiên giới. 

 Nhưng, Chí Tôn Hoàng Đạo có quyết đoán này sao? 

 Không thể nào. 

 Không phải vạn bất đắc dĩ, bọn hắn tuyệt đối không thể nào từ bỏ hoàng thành mà mình khổ tâm xây dựng trên vạn năm qua, càng không có khả năng từ bỏ tiêu chí Thương Huyền - Thiên Trụ sơn như thế này. 

 Mà, nếu quả thật muốn hành động với quy mô lớn như thế, khẳng định là phải liên hệ Đông Hoàng Càn. 

 Khương Phàm lại nghĩ lại, có thể bọn hắn đã bí mật làm giao dịch cùng Đế tộc hay không? 

 Càng không có khả năng. 

 Việc này Khương Phàm và Thiên Hậu đã thảo luận qua từ thật lâu trước đó, ý kiến rất thống nhất. 



 Giữa Đế tộc và Chí Tôn Hoàng Đạo không tin tưởng lẫn nhau, nếu như là thời kỳ bình thường, giữa nhau có thể giữ vững ăn ý. Nhưng tình huống bây giờ lại phức tạp, tình cảnh của Chí Tôn Hoàng Đạo có nguy cơ lại xấu hổ, Đế tộc khẳng định sẽ nắm chắc cơ hội áp chế bọn hắn, cái gọi là giao dịch, khẳng định nương theo một ít điều kiện khuất nhục, vấn đề này có lẽ là Chí Tôn Hoàng Đạo có điểm mấu chốt, nếu không Thương Huyền đại lục không thể nào kiên trì đến bây giờ. 

 - Khoan hãy đi, ta chuẩn bị cho ngươi một món lễ vật. 

 Đan Hoàng gọi Khương Phàm đang muốn rời khỏi lại, đưa lên một cái hộp gấm. 

 - Lễ vật gì? 

 Khương Phàm kỳ quái nhận lấy. 

 - Hai viên đan dược đặc biệt. 

 Đan Hoàng lộ ra nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt nho nhã tuấn lãng. 

 - Ngài không cần lại phí tâm vì ta, ta đã là Thánh Vương đỉnh phong, có thể chiếu cố tốt cho mình. 

 Trong lòng Khương Phàm chảy xuôi dòng nước ấm, Đan Hoàng thật sự đối đãi với hắn như hài tử. 

 - Chuyện khác, không cần ta quản, chính cảnh giới của ngươi rất cao, thực lực tổng hợp của Sí Thiên giới cũng đã tăng lên, Thiên Hậu còn có thể cùng ngươi trù tính toàn cục, bọn người Kiều Vô Hối đều rất không chịu thua kém, bây giờ ta chỉ mong ngươi có thể có hài tử. 

 Đan Hoàng thâm trường nói. 

 Gương mặt Khương Phàm có chút run rẩy, tay vừa mới cầm lấy đan dược đã cứng ngay trong hộp gấm. 



 Đây... Đây là... thuốc an thai? 

 Lão nhân gia ông ta thật luyện ra rồi? 

 Đan Hoàng nói: 

 - Đan dược này có thể đề cao tỷ lệ thụ thai, trước khi bắt đầu, một người một viên, hiệu quả tốt nhất. Chừng nào thì ngươi rời khỏi? 

 Khương Phàm lúng túng nói: 

 - Ngay... Hôm nay đi. 

 - Để bọn hắn tự mình chuẩn bị, ngươi dành thời gian làm chuyện nên làm đi. 

 - A?? Niệm nhi nàng đang bề bộn, An Nhiên không ở đây, Tịch Nhan đang bế quan, Hinh nhi đang nhắc nhở chú ý hạng mục cho Vô Hối xuất chinh, Vãn Tình rất lâu đã không gặp mặt. 

 - Vậy thì thật sự là tốt rồi, Thường Lăng có rảnh đấy. 

 - Ai? Sư phụ, ngài làm chút chính sự đi! 

 Khương Phàm tranh thủ thời gian muốn khoát tay rời khỏi. 

 - Làm sao còn đột nhiên nghiêm chỉnh lại, bên trong Đại Hoang đều sờ khắp người cô nương người ta, nếu ngươi không chịu trách nhiệm? 

 - Đó là tình huống đặc biệt trong thời kì đặc thù! 

 - Ngươi thật không có cảm giác? 

 - Ta... 

 - Đừng giả bộ, tìm Thường Lăng nói chuyện, nha đầu kia có tình cảm đối với ngươi, ngươi có cảm giác đối với nàng, đan dược là liều thuốc, nước chảy thành sông! 

 - Sư phụ à, bây giờ ta thật không có cái tâm tư kia. 

 - Không tâm tư cũng phải có tâm tư, không được phụ tấm lòng thành của ta, nhanh lên, thời điểm ngươi qua đây, ta đã an bài Thường Lăng đến dược đường phía sau núi, nơi đó không có người khác. 

 Thật sự là bởi vì bên trong Sí Thiên giới không có bất kỳ một Luyện Đan sư nào để hắn thấy vừa mắt, Giới Chủ mặc dù không tệ, nhưng ánh mắt nữ tử này nhìn hắn giống như có chút quái dị. 

 Đúng lúc này, đột nhiên trong núi rừng phía ngoài truyền đến tiếng reo hò phiêu miểu, cũng rất nhanh đã gây nên dây chuyền phản ứng, thanh âm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn. 

 Khương Phàm cùng Đan Hoàng kỳ quái nhìn về phía bên ngoài, mơ hồ nghe được vài tiếng la lên: 

 - Xong rồi!! Nhanh đi, nhanh đi nhìn! Xong rồi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play