Sau khi trò chuyện với
Samuel, vẻ mặt dịu dàng của Sophia có thêm vài phần kiên định.
So với trước đây, cô
càng tích cực tham gia vào các công việc của đất nước hơn, làm tất cả những
việc mừng có thể, giúp đỡ phụ vương.
Nữ hoàng vừa ngạc
nhiên vừa đau lòng, gọi tên thân mật của của cô: “Fifi, những thứ này không cần
con phải làm, con xem con đã gầy đi rồi, không có chút tinh thần nào, mau nằm
xuống nghỉ ngơi.”
Quốc vương cũng nói:
“Ta có thể dễ dàng làm những việc này, trẻ con thì nên tham gia vũ hội, ăn mặc
xinh đẹp và chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn.”
Sophia lại kiên định
một cách bất ngờ, quốc vương và hoàng hậu cũng không còn cách nào khác, đành
phải thuận theo cô, dự định chờ cô tự bỏ cuộc. Dù sao quốc sự rườm rà phức tạp,
người bình thường đều kiên trì không nổi.
Nhưng nhiều ngày trôi
qua, Sophia vẫn như mọi khi, không có dấu hiệu của sự bỏ cuộc. Bên cạnh bàn lớn
trong thư phòng của quốc vương, còn có thêm một cái bàn nhỏ dành riêng cho công
chúa.
Không chỉ vậy, quốc
vương còn bất ngờ phát hiện ra sự nhạy bén của con gái mình đối với những vấn
đề về chính trị, cái nhìn sâu sắc và có cách nghĩ riêng. Mặc dù suy nghĩ có một
chút ngây thơ, nhưng không thiếu tiềm năng.
Quốc vương quay đầu
bình tĩnh nhìn sườn mặt đang chăm chú nghiên cứu chính vụ của con gái, có chút
xuất thần. Cô bé đã từng bập bẽ gọi phụ vương, không biết tự bao giờ đã trưởng
thành, sắp gả cho người ta rồi... ...
Ông nhất định phải sắp
xếp cho cô một đối tượng kết hôn tuyệt vời, có khả năng kế vị ngai vàng quản lý
đất nước, để Sophia có một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng nhà vua không
biết rằng Sophia không chỉ tìm hiểu thêm về các vấn đề chính trị, mà còn làm
một điều không thục nữ.
Sau khi uống trà chiều
ngày hôm đó, cô đi đến hiệp sĩ, mỉm cười nhẹ nhàng và hỏi: “Leal, ngươi có thể
dạy tôi sử dụng kiếm không?”
Leal giật mình, vô
cùng khiếp sợ: “Công chúa điện hạ, chuyện này, chuyện này... ...không thích
hợp.”
“Tại sao?” Đôi mắt
Sophia hơi tối lại.
“Luyện kiếm rất vất
vả, cả người đau nhức khó chịu, còn rất dễ bị thương chảy máu, thân thể ngàn
vàng của công chúa...” Giữa hai hàng lông mày của Leal đều là lo lắng.
Sophia mỉm cười: “Ta
không quan tâm. Leal, chuyện này không được phép nói cho phụ vương, đây là bí
mật giữa hai ta, được không? Nếu ngươi còn từ chối thì ta chỉ còn cách ra lệnh
cho ngươi thôi.”
Leal nhìn vào mắt công
chúa, dừng một chút, cuối cùng vẫn là cúi đầu: “Tôi nhất định sẽ giữ bí mật,
cũng rất vinh hạnh có thể làm thầy của công chúa.”
Sophia bắt đầu luyện
tập trong bí mật. Việc này chỉ có người hầu thân cận của cô mới biết được. Thị
nữ Ailen mỗi đêm đều bôi thuốc lên những vết thương vết bầm tím cho cô, nhịn
không được rơi nước mắt, một bên nói công chúa tội gì phải như vậy, một bên lại
oán giận hiệp sĩ quá mức thô lỗ.
“Đó là những gì tôi
yêu cầu. Ailen, ta rất vui.” Sophia nằm sấp trên giường, mặc dù đau đớn, nhưng
đôi mắt của cô sáng lấp lánh. Chính là bởi vì như vậy, thị nữ và hiệp sĩ đều
chưa từng nói qua lời ngăn cản.
Mặc dù bận rộn như vậy
nhưng Sophia vẫn sẽ dành thời gian để uống trà chiều với Samuel. Đây là thời
gian thư giãn hiếm hoi của cô.
Samuel nhìn thấy vết
bầm tím khi cô đưa tay ra lấy tách trà. Cậu trợn tròn mắt: “Công chúa, có người
bắt nạt cô sao?!”
Cậu híp mắt, hung dữ
nói: “Là ai? Ta giúp cô đánh hắn!”
Trong lòng cậu, Sophia
là công chúa cậu nhìn trúng, sau này phải mang về núi Rồng. Tiểu ác long vừa
hung dữ vừa đáng yêu sao có thể cho phép người khác ức hiếp thứ thuộc về mình.
Cậu nhất định sẽ khiến đối phương hối hận vì đã đến với thế giới này!
Sophia trong lòng ấm
áp, không giấu diếm: “Là Leal, ta bảo anh ta...”
Lời còn chưa dứt,
Samuel liền nhảy xuống ghế, hướng về phía Leal vọt tới, một đứa trẻ nhỏ bé lại
có thể khiến cho một người đàn ông trưởng thành cao lớn vạm vỡ ngã trên mặt
đất.
May mà cỏ mềm mại,
hiệp sĩ da thịt dày, sức phòng ngự không tệ, mới không đến mức quá chật vật.
Leal còn theo bản năng
che chở cho đứa trẻ, tự biến mình thành một miếng đệm thịt rắn chắc.
Sophia sợ tới mức
cuống quít chạy tới: “Hai người không sao chứ? Leal không bắt nạt ta, ta chỉ là
đang luyện kiếm với anh ta mà thôi.”
Samuel lúc này mới
giật mình, chậm chạp chớp chớp mắt, có chút chột dạ đứng lên: “Là vậy sao, xin
lỗi... ...”
Bàn tay nhỏ bé không cẩn thận ấn lên ngực Leal.
Rắc một tiếng.
Sophia: “Tiếng gì vậy?”
Vẻ mặt của Leal phức tạp: “... Là tiếng xương sườn của tôi bị
gãy.”
Samuel trợn tròn hai mắt, giống như đang muốn nói ngươi sao lại
yếu đuối như vậy?!
Leal giật giật khóe miệng, cười nói: “Vừa rồi tôi còn tưởng rằng
là bị một con trâu béo đụng phải, thì ra, là Samuel à.”
Vài giây sau, Samuel phản ứng lại, tức giận nói: “Anh đang nói
ta mập!”
“Samuel thật thông minh.” Leal chạm vào đầu cậu.
Được khen ngợi nhưng samuel không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cậu quay đầu đáng thương nhìn về phía công chúa.
Sophia ngay lập tức nói: “Samuel không mập chút nào, Samual là
cậu bé đáng yêu nhất.”
Samuel ngay lập tức được an ủi, hào phó ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.