Không khí trong nháy mắt ngưng đọng, yên tĩnh đến quỷ dị.

Vài giây sau, Millerd phá vỡ sự ngưng trệ, lạnh lùng nói: “Quy định của trường không cho phép yêu sớm, là một học sinh, cần phải chú ý đặt tâm tư vào việc học, biết không?”

Samuel ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, giáo sư ~”

Mấy học sinh bọn họ vội vàng gật đầu chào, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn khá xa.

Hailey mới hạ thấp giọng nói của mình nói: “Samuel, cậu không sợ giáo sư sao?”

Samuel nghi hoặc hỏi lại: “Tại sao phải sợ? Chúng ta đâu có làm gì sai, những gì thấy ấy vừa nghe được cũng là tớ nói không muốn yêu.”

Hailey bối rối: “Nhưng mà, tớ cảm thấy rằng giáo sư Millerd dường như không được vui lắm.”

Samuel nghiêng đầu suy tư một hồi, bất ngờ trực tiếp quay đầu trở về, chạy đuổi theo Millerd. Đám người Hailey kinh hãi đến mức miệng không khỏi mở ra một chút, khiếp sợ không thôi. Thomas nghiêng đầu, tay che trán, có cảm giác không lỡ nhìn thấy.

Không biết Samuel đã nói gì, sắc mặt Millerd dịu đi không ít, mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Samuel cười, vô ưu vô lo.

Bầu không khí gượng gạo vừa rồi thoáng cái tan biến.

Hailey cũng không có quá nhiều bất ngờ, làm bạn học với Samuel vài năm, cô bé đã hiểu rõ tính cách của cậu. Chỉ cần cậu mở miệng nói mấy lời ngọt ngào, căn bản không ai chống đỡ được, đều sẽ bị dỗ dành. Sự thật chứng minh, ngay cả tinh linh lạnh lùng cũng không ngoại lệ.

Thật ra, Samuel cũng không nói gì đặc biệt. Cậu đi qua không phải để xin lỗi mà là chân thành khen ngợi Millerd, còn hỏi về cành cây khô. Sau khi cành khô nảy mầm, chậm rãi sinh sôi trở nên xanh biếc, đẹp hơn bất kỳ loại cây cối nào, lại gần nó sẽ khiến tinh thần thoại mái.

Điểm không vui của Millerd không phải bởi vì mình là đối tượng yêu đương bị ghét bỏ, chỉ là không hy vọng cậu học sinh có thiên phú hơn người này lầm đường lạc lối, nhất thời bị thứ tình cảm mông lung mê hoặc, đâm đầu vào yêu sớm, chậm trễ học tập. Chờ đến lúc thật sự đến tuổi yêu đương, hắn cũng sẽ giúp cậu xem xem, đối phương rốt cuộc có phải đáng để tin tưởng dựa dẫn hay không. Hiện tại bàn chuyện thích người như thế nào còn quá sớm. Hắn căn bản không thấy ai xứng đáng với Samuel.

“Nghiêm túc học tập.” Millerd cảnh báo với khuôn mặt lạnh lùng.

Samuel: “Vâng.” Cảm ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện tại TYT

Đồng ý một cách rất ngoan ngoãn sảng khoái, nhưng nghe thế nào cũng giống như đang ứng phó có lệ.

Millerd khẽ nhíu mày, quyết định bố trí thêm bài tập cho cậu, để cậu không có thời gian suy nghĩ mấy thứ không đâu.

Samuel nghe được một nửa, liền nhạy cảm nhận thấy không đúng, quay đầu muốn chạy. Millerd đã sớm đoán trước, bàn tay trắng đặt trên đỉnh đầu cậu, không cho  đi.

Hai bàn tay nhỏ bé của Samuel vung tới, giống như vịt con bơi trong không khí, nếu như chọc cậu xù lông, cũng sẽ cắn người.

Millerd nói bài tập về nhà, Samuel ngay lập tức bịt tai của mình lại, không nghe thấy không nghe thấy, không nghe thấy tức là không có, khiến cho đôi mắt Millerd xẹt qua ý cười bất lực, thả lỏng cậu ra, nói: “Không cần lo nhớ không rõ, ta sẽ để Brook truyền đạt lại cho em.”

Samuel trong nháy mắt ỉu xìu, cái đầu tóc xoăn đỏ rực giống như trở nên ảm đạm, không còn gì lưu luyến. Có điều, Brook sắp đến chơi cùng cậu, vẫn là có một chút an ủi.

Cậu phớt lờ Millerd quay người rời đi. Sớm biết như vậy thì đã không đến an ủi thầy tinh linh rồi, để thầy đau lòng một chút cũng tốt hơn mình bị bài tập tra tấn.

Sau khi trở về, Hailey quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Samuel ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng nóng chảy rưng rưng, đáng thương mềm giọng nói: “Giáo sư cho tớ rất nhiều bài tập về nhà, các cậu cùng làm giúp tớ đi.” 

Thomas chế giễu: “Chỉ là một chút bài tập thôi mà, nó cần như vậy không? Samuel.”

Samuel lặp lại những gì Millerd vừa nói, Thomas ngay lập tức im bặt.

Samuel lấy tay che mắt, khóc: “Chúng ta không phải là bạn sao? Chút việc này cậu cũng không chịu giúp ta, đau lòng quá... ...”

Thomas cứng nhắc nói: “Cũng chưa từng thấy cậu giúp ta làm bài tập bao giờ.”

“Ta từng chia đồ ăn ngon cho cậu.”

“Đó là do cậu kén ăn, không muốn ăn rau xanh!”

Samuel thở dài, hơi buông tay xuống một chút, nhìn trộm bạn bè một cái.

Thomas nói: “... Được rồi, ta sẽ giúp cậu.”

Samuel trong nháy mắt cong khóe miệng, cười rạng rỡ, trên mặt hiển nhiên một chút nước mắt cũng không có: “Các cậu thật tốt!”

Thomas không hài lòng lẩm bẩm: “Chỉ biết một chiêu này.”

Tùy tùng nhỏ của cậu ta gãi đầu, nhưng mà thiếu gia ngài lần nào cũng trúng chiêu, hữu dụng như vậy, ai không dùng.

Hailey ở một bên che miệng, âm thầm cười trộm.

Trở về ký túc xá.

Vừa mới mở cửa, một bóng trắng liền nhào tới, nhiệt tình đến mức khiến Samuel ngã nhào xuống đất, dùng đầu lưỡi liếm mặt cậu.

Samuel ngồi dậy, thân là chủ nhân, đương nhiên cậu biết Đám Mây muốn cái gì.

Cậu ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Đại bạch khuyển thè lưỡi, thông minh ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, cái đuôi lớn bồng bềnh phía sau vẫy vẫy.

Samuel lại vươn tay ra, nói: “Giơ tay lên.”

Đại Bạch Khuyển lập tức nâng móng vuốt lông nhung nhung lên, đặt vào trong lòng bàn tay cậu. Samuel nhéo nhéo miếng đệm thịt mềm mại, lại khom lưng ôm lấy con chó lớn tùy ý vuốt lông, thật giống như tên của nó, chìm vào trong đám mây mềm mại. Đại Bạch Khuyển không nhúc nhích, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, mặc cho chủ nhân ôm lấy vuốt lông, thoạt nhìn tính nết cực kỳ ngoan ngoãn.

Sau đó, Samuel lấy cho nó một chậu thịt lớn, Đám Mây vùi đầu ăn vui vẻ, trong nháy mắt quên đi chủ nhân, nói cái gì cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Tính nết ngoan ngoãn gì đó, đương nhiên đều là

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play