Một đám vong linh nhào về phía con non, thức ăn đến bên miệng, nội tâm mừng như điên, không ngờ lại nhào vào khoảng không.

Chúng đã rất tức giận, không ngần ngại ngay lập tức đưa tay ra tóm lấy.

Field thân hình cao gầy, làn da nhợt nhạt, thoạt nhìn có chút bệnh nhược, nhưng bị một đám xương trắng bao vây, cũng không thấy chút sợ hãi nào, ngược lại sắc mặt lạnh lùng âm u, có loại khí tràng kinh khủng hơn cả bộ xương.

Mệnh lệnh của chủ nhân, anh ta tự nhiên sẽ nghe theo.

Field một tay ôm Đường Đường, để cho cậu ngồi trên cánh tay của mình, cẩn thận che chở, đồng thời tay kia vung lên, đột nhiên xuất hiện một lưỡi liềm thật lớn, ở dưới bóng đêm lóe lên hàn quang lạnh lẽo, quét ngang qua, vong linh bị quét qua liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, xương trắng bị sức mạnh cường đại ăn mòn tan biến, xèo xèo rồi hóa thành bọt khí.

Bộ xương mà chỉ thiếu một chút nữa đã là tổn thương Đường Đường, bị thương nặng nhất, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nửa bên thân thể đã biến thành một vũng nước đen trên mặt đất.

Lúc này, vong linh đắm chìm trong ác niệm thèm ăn mới bị nguy cơ trí mạng kích thích kéo trở lại một chút lý trí. Chúng hốt hoảng sợ hãi nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, ánh sáng màu xanh lá cây trong hốc mắt nhanh chóng nhấp nháy, cơ thể không thể kiểm soát run rẩy, xương kêu lên rắc rắc, sắp bị dọa đến tan ra.

Field nhìn bề ngoài, tựa như chỉ là một con người có dung mạo xuất chúng còn cơ thể thì không tốt lắm, không đáng nhắc tới. Nhưng thứ vong linh quen thuộc nhất chính là tử khí, chúng từ trên cơ thể người đàn ông này, cảm nhận được tử khí cuồn cuộn ngất trời, nói là cái hang vạn quỷ cũng không quá đáng.

Một vong linh, tử khí trên người sao lại nặng như vậy? Kẻ này khi còn sống đã giết bao nhiêu người, sau khi chết lại cướp đoạt mạng của bao nhiêu vong linh?

Đám vong linh ở đây căn bản không dám tưởng tượng. Người đàn ông này hiển nhiên không phải bọn họ có thể chọc vào, xương cốt đau nhức, phảng phất như ăn mòn thẩm thấu vào linh hồn, linh hồn là thứ quan trọng nhất đều sắp tiêu tán rồi, có loại cảm giác áp bức không thể thở nổi.

Sợ rằng, chỉ có vong linh vương trước đây mới có thể so sánh. Nhưng vong linh vương đã chết hơn ba trăm năm trước. Giới vong linh sớm đã quen với những ngày vô chủ, vô pháp vô thiên, tùy ý làm bậy.

Có vong linh to gan cố gắng dụ dỗ Field, “Chúng ta mới là đồng loại, đó là một đứa trẻ loài người, vì sao ngươi lại giúp nó? Nuốt người sống là bản năng của chúng ta, ngươi chắc chắn cũng muốn ăn đúng chứ, tươi sống tràn đầy sinh khí, sau khi ăn vào... ...”

Hắn nhìn thấy động tác của Field dừng lại, cho rằng anh ta đã dao động, ngữ khí càng ngày càng kích động, nhưng một giây sau, lưỡi liềm liền từ trên xuống dưới, chém hắn thành hai nửa, vặn vẹo thành vòng xoáy, thoáng cái nổ tung, biến thành một vũng nước đen thối rữa.

Đám còn lại thất thanh thét chói tai, trong nháy mắt liền bỏ chạy tán loạn.

Nhưng mặc dù như vậy, đám xương trắng cách gần nhất, vẫn biến mất dưới lưỡi liềm.

Ngay từ đầu, Field đã dùng một tay đè chặt gáy Đường Đường, để cằm cậu đặt lên vai mình, không cho cậu nhìn thấy hình ảnh chém giết vừa rồi.

Mãi đến khi thu hồi lưỡi liềm, mới buông tay ra.

Sau đó, anh ta rũ mắt, giọng nói lạnh lùng nói: “Chủ nhân có thể nói xem, vì sao nửa đêm không ngoan ngoãn ngủ trong phòng, mà lại chạy tới nơi nguy hiểm này không?”

Có cảm giác sau khi xong chuyện thì tính sổ rồi.

Đường Đường hai mắt ướt át, nước mắt đọng trên hàng mi dài, khác đến nỗi mắt đỏ lên, ấm ức cực kỳ đáng thương.

Cậu nức nở: “Không, không biết, ta đột nhiên ở trên đường phố ...”

Field nhìn vào đôi m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play