Trong suốt
một ngày, Field đều ở cạnh chủ nhân nhỏ của mình, có thể quan sát ở cự ly gần.
Nhưng kỳ lạ chính là, anh ta hầu như không phát hiện ra có cái gì không đúng.
Đường Đường
dường như thực sự chỉ đơn thuần là một đứa trẻ con.
Trong mắt
Field ẩn chứa sự thăm dò. Nếu đó là sự thật, vậy khí tức hắc ám nồng đậm quanh
người cậu rốt cuộc là thế nào?
Đêm đến,
đã đến lúc trẻ con nên đi ngủ rồi.
Đường Đường
không an phận, muốn Field kể chuyện cho mình nghe, nếu không sẽ không chịu ngủ.
Field là quản gia, tự nhiên sẽ làm theo, ngồi bên giường cầm cuốn truyện cổ
tích, chậm rãi đọc. Giọng nói của anh ta trầm thấp, lạnh lẽo nhưng dưới ánh nến
vàng mờ mờ lại có thêm chút dịu dàng.
Câu chuyện
đã được đọc xong. Field nói: “Chủ nhân, đến giờ đi ngủ rồi.”
Anh ta
đưa tay đắp chăn cho Đường Đường, ấn nhẹ vào góc chăn.
Đường Đường
lại bỗng nhiên giơ tay lên, kéo chăn lên một chút, đôi mắt tròn nhìn anh ta,
bên trong có ánh sáng không ngừng lay động.
Field
hơi ngẩn ra, rồi lại giúp cậu đắp lên.
Đường Đường
lại lần nữa xốc chắn lên, còn dùng chân đạp đạp, cười với Field.
“......
Chủ nhân.”
Đáy mắt
lạnh nhạt bình thản của Field nổi lên một tia gợn sóng, hành động như vậy cho
dù là vong linh cũng không thể không chút phản ứng. Chỉ là anh ta vẫn luôn đề
phòng nguy hiểm, kết quả lại đối mặt với những chuyện trẻ con như này, khó tránh khỏi bất đắc dĩ, tâm tình có chút
phức tạp.
“Đừng lộn
xộn nữa.”
Field
căng khuôn mặt tái nhợt, giọng điệu mang theo một chút ý tứ cảnh cáo, giống như
là đang nói lần cuối cùng, bằng không sẽ tức giận.
Đường Đường
đối diện với anh ta, một chút cũng không sợ, ngược lại cười ngây ngô, lại muốn
động đẩy. Lần này, tay Field còn chưa thu lại, đã đặt trên chăn, vừa vặn đặt ở
bên tay Đường Đường, khiến cậu bị vây lại giãy dụa không nổi, giống như con mèo
con bị nhét vào trong túi vậy.
Đường Đường
cũng không ngốc, chăn không nhấc lên được thì chui lên trên, chân giẫm lên gối
đầu, bày ra động tác thắng lợi, cười rất vui vẻ “Hi hi ~”
Field:
“...”
Anh ta
không còn kiên nhẫn, chuẩn bị đứng dậy, nói: “Chủ nhân chúc ngủ ngon, không có
gì tôi đi trước đây.”
Đường Đường
giẫm lên chăn liền điên cuồng nhào tới, thoáng cái đụng vào trong ngực Field,
ôm lấy anh ta, thơm cái chụt lên má.
Field
theo bản năng đỡ lấy cậu, nhỏ bé mềm mại, yếu ớt như thể không cẩn thận sẽ bị
giết chết.
Trong mắt
anh ta là một khuôn mặt tươi cười ngây thơ.
“Field,
ngủ ngon ~”
Làn da lạnh
như băng của vong linh chạm vào nhiệt độ ấm áp, quá lâu không tiếp xúc, làm cho
anh ta không khỏi ngẩn ra.
Đường Đường
lại kéo lấy tay áo Field, khiến anh ta hoàn hồn.
Đường Đường
dùng ngón tay mập mạp, chỉ vào trán mình nói: “Đến phiên anh nói chúc ngủ ngon
với ta rồi ~”
Thứ ấm
áp dịu dàng như hôn chúc ngủ ngon này, vong linh chưa bao giờ có được, nó quá
xa lạ. Nhưng dường như, cũng không quá phản cảm.
Bởi vì
chậm chạp không nhúc nhích, Đường Đường thúc giục, còn dùng cái đầu nhỏ đụng
vào vai anh ta.
Field cứng
đờ, chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu, hướng về phía trán Đường Đường, hạ
xuống một nụ hôn hơi cứng nhắc. Rất nhẹ, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Đường Đường
lại hài lòng nở nụ cười, chủ động chui vào chăn nằm xuống, bàn tay nhỏ bé túm lấy
bên cạnh chăn, không nghịch ngợm nữa, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Khuôn mặt
trắng nõn, đáng yêu và yên tĩnh, giống như một thiên thần nhỏ. Nhìn thế nào
cũng không giống như sẽ có chút dính níu hay liên hệ gì với sinh vật hắc ám.
Field im
lặng nhìn một hồi, sau đó đứng dậy tắt đèn, lặng lẽ rời đi.
Khuôn mặt
tái nhợt ẩn trong bóng tối, lộ ra vẻ u ám không thể nói rõ.
Anh ta dừng
lại ở cửa, nhìn đứa bé nằm trên giường vài giây, mới chậm rãi đóng cửa lại.
Cạch một
tiếng, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần biến mất.
Nửa đêm.
Cây khô
trong sân điên cuồng phát triển, giống như nanh vuốt sắc bén của ma quỷ oán
linh, bao ph� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.