Đường Đường nghi hoặc một hồi, nghĩ không ra, liền ôm chim mập trở về phòng học.

Thomas nghĩ rằng sẽ được thấy dáng vẻ thất vọng buồn bã sau khi bị khiển trách của Samuel, kết quả lúc cậu trở lại, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Nụ cười của Thomas lập tức biến mất, khó chịu nói: “Sao cậu vẫn còn đem theo thú cưng? Thầy giáo đâu?”

Cậu ta không nói gì còn tốt vừa nói, Đường Đường lại nhớ tới việc cậu ta mách lẻo vừa rồi, làm cho cậu có thể sẽ không được đưa bạn tốt đi học nữa, càng thêm tức giận hơn. Đường Đường đặt con chim giấy lên trên vai của mình, nắm chặt nắm đấm nhỏ, muốn đánh người.

Những đứa trẻ khác trong lớp cũng có chút nhìn không nổi, nhao nhao chỉ trích.

“Thomas, sao cậu lúc nào cũng nhắm vào Samuel thế? Thật là quá đáng.”

“Không được bắt nạt bạn học. Thầy giáo nói rồi, chúng ta phải hòa thuận với nhau.”

“Đúng vậy.”

Trong số này, không chỉ là bạn học bình thường, ngay cả những gia đình quý tộc có qua lại với nhà Thomas, con gái thân vương, con gái hầu tước, con trai bá tước, vv, đều đứng về phía Đường Đường.

Thomas không thể hiểu được tức giận nói: “Bạn cậu điên rồi sao? Chúng ta mới là người cùng một phe, cha mẹ các cậu biết các cậu ngồi cùng một chỗ với dân thường, họ sẽ nghĩ như thế nào?!”

Con gái vương thân, công chúa nhỏ Hailey nghiêm túc phản bác: “Cậu mới điên rồi. Cha nói rằng những người tài giỏi, bất kể có thân phận địa vị như thế nào, họ đều xứng đáng được tôn trọng. Samuel cậu ấy rất tốt, cha tôi cũng sẽ thích cậu ấy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thomas đỏ lên, thở hổn hển như thể bị bạn bè phản bội. Lý trí nói cho cậu ta biết, không nên cãi nhau với công chúa nhỏ, nhưng cậu ta nhịn không được: “Cậu cảm thấy cậu ta đem thú cưng lên lớp không có vấn đề gì? Vậy mỗi người chúng ta đều đem theo một con đến, loạn cào cào, vậy mọi người cũng không cần phải đến lớp nữa! Samuel nên ngay lập tức ném thú cưng ra ngoài, học tập chăm chỉ!”

“Con chim nhỏ không ồn ào, nó đáng yêu như vậy, sao có thể vứt bỏ?” Hailey mở rộng bàn tay nhỏ bé của mình, đứng chắn trước Đường Đường giống như gà mái mẹ bảo vệ gà con.

Thomas tiến lên hai bước, nhìn về phía Đường Đường phía sau Hailey, trào phúng nói: “Samuel, cậu trốn sau lưng con gái, không cảm thấy xấu hổ sao?”

Đường Đường không hiểu, vì sao lại phải xấu hổ, nhưng cậu quả thật rất muốn tự tay đánh Thomas một trận. Cậu đi ra, chắn trước mặt Hailey, thở phì phì trừng mắt nhìn Thomas, còn nghiêm túc đưa ra cảnh báo: “Cậu bắt nạt bạn của tôi, tôi rất tức giận, nhất định phải đánh cậu! Nhưng mà, bây giờ mọi người phải lên lớp, tan học cậu đợi đó cho tôi.”

Thomas không nghĩ tới Samuel một dân thường lại có thể kiêu ngạo như vậy, dám nói những lời như vậy với cậu ta.

“Tan học thì tan học, cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu sao?!”

Hai đứa trẻ mới sáu tuổi, rất có khí thế hẹn nhau, thậm chí ngay cả địa điểm cũng đã định sẵn. Điều này để cho người lớn nhìn thấy, có lẽ sẽ chỉ cảm thấy vừa đáng yêu và buồn cười.

Những đứa trẻ trở lại chỗ ngồi của chúng và tiếp tục thực hành thần thuật, nhưng một số người không thể không lo lắng cho Samuel, thì thầm: “Thomas đã luyện tập thể chất từ khi còn rất nhỏ còn có sự hướng dẫn của giáo viên rất lợi hại, cậu không thể đánh lại cậu ta đâu. Hơn nữa, nếu giáo viên biết, chắc chắn sẽ trừ điểm của cậu.”

Đường Đường không lo đánh không lại, nhưng cậu bị câu nói sau nhắc nhở. Đúng nhỉ, trường học có quy tắc của trường học, không thể đánh nhau với các bạn cùng lớp, cậu nên âm thầm đánh Thomas mới đúng. Nhưng vừa rồi nói ra, cả lớp đều nghe thấy rồi. 

Đường Đường nhíu mày ảo não, sớm biết vậy đã không nói nữa.

Tình hình như này, Đường Đường đành phải nhịn đau bỏ qua cơ hội đánh đập lần này, đợi qua hai ngày lại giáo huấn Thomas đáng ghét.

Đường Đường khép tay đưa lên che miệng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn, vậy tớ không đi đánh nhau với cậu ta nữa, tớ là một đứa trẻ rất ngoan.”

Các bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Tốt quá rồi, tớ biết ngay mà, cậu rất ngoan.”

Đường Đường dùng sức gật đầu: “Ừm!”

Cậu nằm bò trên bàn, sờ sờ chim mập ở trong ngăn bàn, dùng giọng nói mà chỉ mình cậu mới có thể nghe thấy, thì thầm: “Lần sau đánh cậu ta, chỉ có hai chúng ta biết, như vậy mới tốt, đúng không?” 

Chim mập dùng cái đầu nhỏ chạm vào ngón tay cậu, hết sức tán đồng: “Chiếp!”

Thế là, chờ đến khi tan học.

Thomas đúng giờ đến địa điểm hẹn trước đó, nghiêm túc sửa sang lại quần áo, đắc ý tưởng tượng đến cảnh mình đánh cho Samuel phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

“Đến lúc đó, cằm phải nâng lên cao lên một chút, cho cậu ta nhìn thấy khuôn mặt cao quý hoàn hảo của ta, phải bày ra động tác như thế này, như vậy mới có khí thế, càng làm tôn lên vẻ cao lãnh đẹp trai. Hừ, dám đối nghịch với bổn thiếu gia, cậu ta thức thời cầu xin tha thứ, ta có thể miễn cưỡng nhận cậu ta làm người hầu.”

Tùy tùng gật đầu phụ h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play