Do có Đường Đường chỉ
hướng, lực lượng tuần tra kịp thời đuổi theo, bắt được hai tên buôn người đang
bỏ chạy ngay tại chỗ.
Kỳ quái chính là, cánh tay
của hai phạm nhân đều rất bất thường, xương cốt rõ ràng đã bị gãy.
Lính tuần tra cho rằng là
bọn chúng nội chiến, đánh nhau thành ra như vậy, kết quả sau bị bắt và tra hỏi,
bọn họ lại đều nói là đứa nhỏ tóc đỏ kia đánh bọn họ thành như vậy.
Đùa cái gì thế, nói dối
cũng nói cho có chút logic được không?
Một đứa trẻ bé nhỏ như vậy,
làm thế nào có thể đánh gãy xương bàn tay của một người đàn ông trưởng thành?
Không ai tin lời họ.
Phía bên kia.
Mấy người lính tuần tra trẻ
tuổi cao lớn vây quanh Đường Đường, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, nhẹ giọng trấn
an: “Không có việc gì hết, đừng sợ, kẻ xấu đã bị chúng ta bắt được rồi, không
ai có thể làm tổn thương em hết.”
Đường Đường tức giận đến
nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đứt quãng nói về chuyện đã xảy ra: “Tên xấu xa
hỏi đường, nói cảm ơn rồi mời ăn cơm, sau đó John ngủ mất rồi, cháu còn chưa ăn
no, bọn họ đột nhiên nói muốn đi, còn lấy một cái gậy đánh cháu, cháu không đi,
bọn họ liền bắt cháu, cháu rất tức rất tức luôn.”
Binh lính tuần tra nhìn đứa
trẻ hai mắt ướt sũng, dáng vẻ sắp òa khóc đến nơi thì càng thêm đau lòng hơn,
ôm đứa trẻ vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng, đồng thời trừng đôi mắt lạnh lẽo
về phía bọn buôn người.
Mấy người lính tuần tra
đang khống chế hai tên buôn người cũng nhịn không được mà “không cẩn thận” đạp
cho chúng vài cái.
Hai tên buôn người cảm thấy
mình bị oan, không phục hét luôn: “Tôi căn bản không hề đánh nó, xương tay tôi
bị gãy rồi, các người không thấy sao?”
“Tôi chỉ là muốn cảm ơn hai
bạn nhỏ đã giúp đỡ nên mời hai đứa ăn cơm, tất cả là mười năm món, ăn hết cả
lương thực dự trữ của tôi rồi, tôi đã làm chuyện gì xấu chứ? Các người bắt
tôi?”
Lính tuần tra nghe bọn họ
ngụy biện, sợ họ sẽ dọa sợ đứa nhỏ nên đã ôm Đường Đường và đứa nhỏ đang ngủ mê
man ra khỏi căn nhà.
Binh lính tuần tra mày rậm
mắt tuấn, làn da màu lúa mì, mặc đồng phục, dưới vải mơ hồ phác họa đường cong
cơ bắp, dáng người thon dài rắn chắc, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Anh lính tuần để Đường
Đường ngồi trên cánh tay mình, không thành thạo nên rất cẩn thận ôm lấy cậu,
sau đó lại lấy ra một viên kẹo từ trong túi, xé giấy gói đưa cho Đường Đường,
nói cậu rất ngoan rất giỏi không cần nghe những lời bọn xấu xa kia nói.
Đường Đường ăn kẹo, hai má
phồng lên, bởi vì vừa rồi tâm tình kích động, vành mắt còn hiện lên một tầng
màu hồng nhạt, thoạt nhìn đáng thương, làm cho người ta thấy mà mềm lòng.
Nói về việc đánh người,
Đường Đường thành thật nói: “Bọn họ muốn bắt em, em liền vô tình dùng gậy đánh
nhẹ bọn họ một cái.”
Lúc nói những lời này, cậu
đột nhiên nghĩ đến, mình bây giờ đang ở hình dạng con người, hình như con người
phải tuân thủ mấy cái gọi là pháp luật? Bây giờ cậu đánh người bị phát hiện ra,
liệu có xảy ra chuyện gì không? Lần sau phải chú ý lén lút đánh mới được.
Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm
lấy vạt áo, có chút lo lắng hỏi: “Em, em đánh người rồi, sẽ bị nhốt lại sao?”
“Đương nhiên là không.”
Binh lính tuần tra lập tức lắc đầu: “Em là vì tự bảo vệ mình, em không sai, là
người xấu đã lợi dụng sự lương thiện của các em, sau này đụng phải người lạ, em
đừng để ý đến họ, người lớn sẽ không cầu sợ giúp đỡ từ trẻ nhỏ, biết chưa?”
“Được~” Đường Đường ngoan
ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Bọn họ lừa em, e ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.