Hoàng Dương ở Long Sơn rất tự do, Long tộc cũng không có hạn chế cậu ta không thể đi lại, chỉ cần Đường Đường cần người chơi cùng thì cậu ta phải làm tròn trách nhiệm của một bảo mẫu.
Vào ban ngày, phần lớn thời gian của Đường Đường là đi học.
Lúc này Hoàng Dương không nhất định phải đi theo. Có điều tự bản thân Hoàng Dương muốn xem.
Tiếng gầm thét kinh thiên động địa của Cự Long.
Tiếng gào dễ thương của Tiểu Nãi Long.
Tất cả đều đặc biệt thú vị.
Hoàng Dương một bên bị chấn động đến mức trái tim điên cuồng nảy lên, một bên lại bị đáng yêu đến nỗi trái tim không ngừng run rẩy, trái tim thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng tất nhiên cậu ta cũng không phải chỉ đứng yên một bên nhìn, còn nhớ công việc của mình, đã thu tiền của người cha bên A, nỗ lực là chuyện đương nhiên.
Chương trình giảng dạy có những con rồng khác đảm nhiệm, vai trò của cậu ta, Xavier cũng đã nói rất rõ ràng, chính là chơi với rồng con, làm cho Đường Đường vui vẻ.
Trẻ con, tất nhiên là chơi trò chơi rồi.
Hoàng Dương làm thủ công không tồi, dành tâm tư lăn lộn làm được bộ cờ bay, cờ tỉ phú, cờ vây vân vân.
Đường Đường tâm tính trẻ con rất dễ bị thu hút bởi những điều mới mẻ, chơi rất vui.
Hoàng Dương kiên nhẫn chơi đùa cùng cậu, đồng thời cũng nhịn không được thăm dò, vụng trộm hỏi: “Đường Đường, em có biết Samuel không?”
Đường Đường ném xúc xắc, chờ nó lộc cộc lăn vài vòng, dừng lại nhìn số điểm, cầm quân cờ, từng bước đi về phía trước, đến đích rồi mới hoàn hồn suy nghĩ vấn đề của Hoàng Dương.
Cậu dùng hai móng vuốt nhỏ nâng cằm mình lên, nghiêm túc nhớ lại tên của mỗi con rồng, Xavier, Lance, Alden, Fiona, Peggy, Grego, Sharp, Rhodes ... Nhưng không có Samuel.
Vì vậy cậu chắc chắn phủ nhận: “Không biết ngao ~”
Chúng Long vẫn luôn gọi cậu là Đường Đường, bảo bối, cậu không biết mình còn có một cái tên.
Hoàng Dương nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, cậu ta rất muốn gặp đại Boss, Hồng Long cường đại vô địch như vậy, quả thực chính là thần tượng sùng bái của cậu ta.
Qua một lúc Hoàng Dương vẫn chưa bỏ cuộc hỏi lại: “Cha của em liệu có hai tên không, một tên khác gọi là Samuel.”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cậu ta cũng không ôm hy vọng gì, dù sao căn cứ vào miêu tả trong tiểu thuyết, con Hồng Long kia còn rất trẻ, Xavier đều đã có con rồi, nhìn thế nào tuổi tác cũng có chút lớn, không khớp.
Quả nhiên, Đường Đường lắc đầu.
Vừa nói đến đây, Xavier đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng là một con Cự Long hình thể khổng lồ, nhưng mà lại có thể hành động im lặng không một tiếng động, giống như một con ma vậy.
Hoàng Dương bị dọa tới mức cả người cứng đờ, trái tim thiếu chút nữa đình công, so với việc thầm chơi điện thoại trên lớp, vừa quay đầu liền phát hiện giáo viên chủ nhiệm đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm còn khủng bố hơn.
Cậu ta lập tức chuyên tâm chăm chú cúi đầu xuống chơi trò chơi, cười gượng nói: “Đường Đường, trò này thế nào? Có vui không?”
Đường Đường nằm bò trên bàn đá, lạch cạch lạch cạch đi cờ, dùng sức gật đầu, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Hay lắm! Rất vui a~”
Đọc truyện tại app TYT
Hoàng Dương nghĩ thầm, đứa nhỏ này chính là tiểu thiên sứ!
Nghe Đường Đường nói như vậy, tầm mắt lạnh lùng của Xavier rơi trên người Hoàng Dương mới chậm rãi dời đi, lại lặng yên không một tiếng động biến mất.
Hoàng Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể tiếp xúc gần gũi với Long là rất hạnh phúc, nhưng áp lực cũng không phải lớn bình thường, uy áp của Long tộc cũng không phải là giỡn chơi, lúc bị nhìn chằm chằm lông tơ trên người cậu ta đều dựng đứng, cảm giác hít thở sắp không thông rồi.
Ở chỗ này lâu, năng lực chịu áp lực của cậu ta nhất định có thể nâng cao không ít. Sau này phát sinh chuyện gì, đều có thể bát phong bất động.
“Đến lượt anh rồi.” Đường Đường dùng móng vuốt nhỏ đẩy cậu ta, thúc giục cậu ta nhanh lên một chút.
Hoàng Dương cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ mập mập của cậu không khỏi nhớ tới miếng đệm thịt mềm mại hồng hồng dưới chân con mèo con, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn nhéo một cái, xoa tận tình.
Nhưng nếu bị cha bé con phát hiện, nói không chừng cậu ta sẽ mất mạng.
Hoàng Dương nuốt nước miếng, cố gắng kiềm chế, dời tầm mắt.
Ngoài việc chơi trò chơi, Hoàng Dương cũng sẽ nói với rồng con về thế giới con người.
Thói quen hàng ngày tầm thường nhưng thú vị, trong thế giới viễn tưởng tất nhiên cũng không thể rời khỏi niềm tin vào Thiên Chúa. Mọi người đều rất sùng đạo, chủ nhật chắc chắn sẽ đi nhà thờ, ngày thường nói chuyện cũng luôn luôn nói về anh sáng của Thiên Chúa, chân thành cầu nguyện, hy vọng sẽ nhận được sự che chở của Thiên Chúa.
Hoàng Dương là không tin thần, nhưng xuyên qua thế giới này, dưới bầu không khí tín ngưỡng nồng đậm, cũng không thể không đến giáo đường nhà thờ, tránh cho bị coi là dị chủng.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thần quan thi triển Quang Minh Thuật trị liệu cho bệnh nhân, đồng thời uống nước thánh, cảm giác thể xác và tinh thần đều giống như bị tẩy rửa qua một lần, thần kỳ như vậy, hung hăng dao động tam quan gần hai mươi năm của cậu ta, không nhịn được có chút tin thần rồi.
Cậu ta nói đến trong nhà thờ, những lời thần quan đã nói làm cho cậu ta ấn tượng rất sâu sắc.
“Hiện thân của Đức Chúa Trời sẽ giáng xuống thế gian, ngài có thể là một thiếu niên, một bà già, hoặc một con chim nhỏ trên cây và thậm chí ngài đang ở giữa bạn và tôi, tại thời điểm này chính ở trong nhà thờ này. Chúng ta luôn phải chú ý đến cách cư xử của mình, phải xứng đáng với trái tim. Đức Chúa Trời đang theo dõi chúng ta.”
Hoàng Dương tò mò nói: “Anh chưa bao giờ thấy Chúa, hiện thân của ngài sẽ là như thế nào? Anh liệu có phải đã vô tình gặp được rồi, nhưng không nhận ra.”
Đường Đường nghe đến nỗi buồn ngủ, híp mắt, thân thể lắc trái lắc phải giống như một con lật đật, mấy lần mắt thấy sắp ngã xuống đất, lại ngây ngốc tự mình mơ mơ màng màng ngồi trở về.
Hoàng Dương nhìn bộ dáng ngủ gật của cậu, vừa đáng yêu vừa buồn cười, nỗ lực nhịn lại, dùng sức nhéo đùi mình mới không cười ra tiếng.
Cậu ta hạ thấp giọng nói: “Đường Đường, nếu buồn ngủ thì về ngủ đi.”
Kết quả, Đường Đường đột nhiên mở mắt, chống mí mắt quật cường nói: “Em còn muốn chơi, em không buồn ngủ.”
Hoàng Dương cười gật đầu, “Được được.”
Đường Đường vỗ vỗ vào đạo cụ trò chơi, nói: “Em biết chơi rồi, sẽ dạy bạn bè chơi.”
Hoàng Dương: “Em muốn mang nó đi chơi với những bạn nhỏ khác?”
Đường Đường gật đầu.
Hoàng Dương liền thu dọn đồ đạc, toàn bộ bỏ vào trong cái gùi tre bên cạnh. Đây cũng là sản phẩm thủ công do chính Hoàng Dương tự làm. Khi còn bé, cậu ta lớn lên ở nông thôn, cái gì cũng thích chơi, cũng học được không ít thứ, thậm chí còn biết dùng gỗ điêu khắc búp bê các thứ.
Đường Đường chưa từng thấy qua thứ gì như vậy, oa một tiếng, vây quanh cái giỏ quan sát. s
Hoàng Dương giới thiệu với cậu: “Cái này gọi là cái gùi, dùng để đựng đồ.”
Đường đường lặp lại theo: “Cái gùi~”
Hoàng Dương cười, đang muốn khen ngợi cậu, thì lại nhìn thấy Tiểu Nãi Long vươn móng vuốt nhỏ ra, bám lấy mép cài gùi, cái chân ngắn đạp đạp lắc lư trên không trung vài cái, đôi cách cũng theo đó vô nhẹ trợ lực cho cậu giúp cậu thành công trèo vào bên trong cái gùi.
Cái mông và đôi chân nhỏ của cậu còn lơ lửng bên ngoài cái gùi, nhóc rồng nỗ lực duỗi móng vuốt kéo kéo vài cái, kéo đôi chân không nghe lời vào bên trong, cắm đuôi mình, cuộn tròn lại thành một cục, ngoan ngoãn nằm ở bên trong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Giống như một con mèo con tự nhét mình vào thùng carton.
Hoàng Dương sững sờ nhìn một màn này, ngây người một hồi lâu, rốt cục nhịn không được, bị sự đánh yêu này làm cho ngã cái rầm, quỳ bò trên mặt đất dùng nắm đấm điên cuồng đấm xuống đất.
A a a a a, sao có thể đáng yêu như vậy, chịu không nổi nữa rồi, đánh yêu chết mất thôi mình muốn nhét em ấy vào túi lén lút mang đi, a a a a a!
Đường Đường đơn thuần mơ màng, chớp chớp mắt, bám vào bên thành của chiếc gùi, duỗi móng vuốt chọc cậu ta một cái, nhíu mày ưu sầu, cất giọng nói ngây thơ hỏi: “Anh hỏng rồi sao?”
Hoàng Dương ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ngập nước của con non, nhìn chằm chằm hai giây, lần nữa cúi đầu xuống điên cuồng đấm xuống đất.
A a a tôi chết rồi, thật sự chết rồi!
Vào lúc Đường Đường hoài nghi loài người này đầu óc thật sự hỏng rồi, ôm chặt đuôi của mình chuẩn bị đi tìm rồng lớn thì Hoàng Dương rốt cục cũng khôi phục lại một chút bình tĩnh, từ trên mặt đất đứng lên, lau nước mắt bởi vì kích động quá mức mà chảy ra, lại vỗ vỗ ống quần của mình, sau đó như không có việc gì cầm lấy quai đeo của cái gùi, mỉm cười nói với rồng con: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Đường Đường: “...”
Nhịn không được lui về phía sau một chút, lưng dán chặt vào cái gùi.
Loài người, có một chút đáng sợ.
Hoàng Dương nắm lấy quai đeo muốn tiện tay nhấc lên, nhưng... không nhấc lên được?
Rồng con ngẩng đầu, vô tội nhìn vào mắt cậu ta.
Hoàng Dương nghĩ thầm, chỉ là một bé rồng con nhỏ nhắn đáng yêu mà thôi, sao lại có thể nặng như một quả tạ vậy? Khẳng định là do mình nhất thời chưa kịp chuẩn bị.
Đọc truyện tại app TYT
Cậu ta xoay người đưa lưng về phía cái gùi, ngồi xổm xuống đeo lên lưng, sau đó dùng hết sức toàn thân, cắn chặt răng, dùng sức đến mức mặt sung huyết đỏ bừng, ngũ quan nhăn nhó chụm lại một một chỗ, sắp tắt thể đến nơi rồi.
Người không biết có lẽ còn cho rằng cậu ta đang kéo một chiếc xe tải lớn.
Đường Đường không hề hay biết, vỗ vỗ bả vai cậu ta, ngây thơ hỏi: “Không đi sao?”
Hoàng Dương không quay đầu lại, suy yếu nói: “Đi ngay...đây.”
Một đứa bé thôi mà, có thể nặng bao nhiêu?
Là đàn ông, không thể nói không được!
Cuối cùng, cậu ta có thể miễn cưỡng cõng cái gùi đứng lên, chỉ là hai chân không ngừng run rẩy.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Đường Đường vung móng vuốt nhỏ hét lên: “Xuất phát ~”
Hoàng Dương nặng nề gật đầu, “Đường Đường đừng động đậy, nói cho anh biết đi về hướng nào.”
Đường Đường nhiệt tình chỉ đường cho cậu ta.
Hoàng Dương giống như một con rùa, từng bước từng bước chậm chạp di chuyển.
Mới đi ra ngoài được một đoạn ngắn cậu ta đã thở hổn hển, nhịn không được nói: “... Đường Đường, có phải sức ăn của em tốt mỗi bữa đều ăn rất ngon, nên ăn có......phù, có chút mập rồi không?”
Đường Đường không hiểu hỏi ngược lại: “Mập là gì?”
Hoàng Dương thở dốc một hơi, bộ dạng sắp chết: “...xem, xem như anh chưa nói.”
Cuối cùng, sau năm phút đi bộ cực kỳ dài.
Họ may mắn gặp được Alan đến tìm Đường Đường để chơi.
Alan tính hiếu kỳ cao, chủ động đón lấy cái gùi chuyển sang lưng mình, đeo một cách thoải mái nhẹ nhàng, còn không ngừng nói chuyện với Đường Đường, không chút hụt hơi thở gấp.
Hoàng Dương vẻ mặt như được giải thoát, ngồi liệt trên mặt đất, biến thành một con cá muối. Chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt là minh chứng cho việc cậu ta vẫn còn sống.
Mà Alan, một con rồng biến thành hình người chẳng qua cũng mới chỉ là một đứa trẻ khoảng tám tuổi, cõng Tiểu Nãi Long nhẹ như không. Cùng với một đại nam nhân như cậu ta hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Hoàng Dương đã có chút muốn khóc, nhưng cậu ta là một nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc trước mặt trẻ con. Cậu ta nỗ lực nhẫn nhịn.
Alan cõng em trai nhảy nhót chạy về phía trước, Hoàng Dương hai tay không ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo.
Sau đó đến một rừng cây.
Dưới tán cây, có một thiên sứ tóc vàng mắt xanh, cánh trắng như tuyết khép lại ở hai bên thân thể, dưới chân là một ma pháp trận, hoa văn phức tạp hoa lệ, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng thổi lên mái tóc và áo bào màu trắng của cậu ấy, thoạt nhìn giống như là một pho tượng thần, thánh khiết và đẹp đẽ.
Hoàng Dương đầu đầy mồ hôi, hai tay chống đầu gối, kinh diễm nhìn một màn này.
Tiểu Nãi Long bay ra khỏi cái gùi, sau đó nhào về phía thiên sứ, cười ngọt ngào: “Shua shua, ta đến chơi với cậu đây!”
Hào quang của trận ma pháp chậm rãi tản đi.
Joshua dịu dàng cười, thuần thục tự nhiên ôm con non vào trong ngực.
Một thiếu niên thân hình gầy gò, lớn hơn Alan không quá hai tuổi, cũng rất thoải mái ôm lấy con non. Hơn nữa, Đường Đường giống như một quả đạn pháo nhỏ xông tới, cậu ấy đều có thể bắt được rồi, chân đứng vững, không có lui về phía sau một bước.
Hoàng Dương: “...”
Một người đàn ông trưởng thành cao lớn rốt cuộc chịu không nổi sự ủy khuất này, khóc òa lên.
Đường Đường, Alan, còn có Joshua, đều không hiểu gì cả.
“......? ? ? ”