Động tác của Xavier cũng không rõ ràng, vừa nâng lên một chút, lại thu về như không có việc gì.

Nhưng Long tộc chung quanh cũng không phải người thường, rất dễ dàng phát hiện.

“Phụttt.”

Có vài con rồng không khách khí cười ra tiếng.

Xavier ngay lập tức cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại.

Nếu như không phải tại lễ mừng tuổi thì anh ta đã đem những con rồng kia kéo ra ngoài đánh rồi.

Ngược lại một số con rồng cảm thấy, Đường Đường không có nhào vào trong ngực Xavier cũng rất tốt, bằng không bọn họ rất có thể bởi vì nhịn không được sự ghen tị mà buổi tối sẽ lén đi ám Xavier.

Tiểu Tô Đường không để ý đến cơn bão đẫm máu, một đầu đâm vào một biển thức ăn ngon. Tuy rằng bình thường cha mẹ rồng cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hầu như đều đáp ứng yêu cầu của nó, nhưng thức ăn hôm nay lại vô cùng phong phú, còn đều là những món mà nó thích ăn, hương vị ngọt ngào lượn lờ chóp mũi, khiến nó choáng váng.

Đường Đường híp mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ, ăn vô cùng say mê, từng miếng từng miếng ăn sạch miếng bánh phô mai trong lòng bàn tay, khéo léo liếm sạch từng mảnh vụn còn sót lại trên móng vuốt, khóe miệng còn dính nước sốt.

“Có ngon không? Đường Đường.” Fiona ngồi xổm bên cạnh nó, mỉm cười và hỏi.

Đường Đường dùng sức gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, toàn thân đều biểu đạt cảm xúc vui vẻ: “Siêu... siêu ngon!”

Để nhấn mạnh, nó cũng kéo một giọng nói dài.

“Con có biết tại sao chúng ta chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon thế này không?”

Đường Đường miễn cưỡng rút về một chút lý trí từ trong bàn đồ ăn ngon, nghiêng đầu nghi hoặc, dùng giọng trẻ con hỏi: “Vì, vì sao ạ?”

Hai mắt Fiona cong lên, trên mặt bất giác toát ra sự dịu dàng: “Bởi vì hôm nay là ngày lễ mừng tuổi của Đường Đường, vì chúc mừng con đấy.”

“...Mừng tuổi?” Đường Đường dường như hiểu lại dường như không hiểu.

Alden chạm vào bộ râu trắng của mình, hiền lành nói: “Lễ mừng tuổi, là để tổ chức một sự kiện tốt, để truyền tải niềm hạnh phúc và để kỷ niệm điều đặc biệt này.”

Đường Đường nghe vậy, theo bản năng lặp đi lặp lại: “Chuyện tốt, hạnh phúc, kỷ niệm...”

Một đàn rồng đều vây quanh nhóc rồng đáng yêu này, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng khó có được.

“Samuel, sự xuất hiện của con là một may mắn lớn. Con nguyện ý sinh ra, đến Long tộc, trở thành một thành viên của chúng ta. Chúng ta thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng. Chúc con, phát triển khỏe mạnh, ngày càng mạnh mẽ hơn, trở thành một con rồng tàn bạo đáng sợ.”

Alden rũ mắt nhìn Tiểu Tô Đường, chậm rãi nói ra lời chúc đơn giản chân thành, còn đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đường Đường.

Đường Đường nhịn không được mà gầm nhẹ một tiếng, đáp lại.

Chỉ là con rồng hung ác này gầm thét, cũng không có nhiều sự hung tàn dọa người, mà lại như sữa trắng, đáng yêu sủi bọt. Vẫn còn một chặng đường dài để đàn con chưa trưởng thành vào thời điểm này trở thành một con rồng hung ác khổng lồ.

Alden liếc nhìn Xavier cách đó không xa, ý bảo anh ta: “Anh không định nói vài câu sao?”

Xavier không có biểu hiện gì và dường như không có gì để nói. Nhưng anh ta dừng một chút, vẫn đi tới, đứng ở trước mặt Tiểu Tô Đường, rũ mắt chăm chú nhìn.

Đường Đường ngửa đầu, đôi mắt mượt mà không chớp, cũng nghiêm túc nhìn anh ta.

Một lớn một nhỏ, lặng lẽ nhìn nhau.

Bầu không khí tốt đẹp, là một hình ảnh ấm áp của cha con rất xúc động.

Ngay khi những con rồng nhìn thấy trong lòng không nhịn được chua xót, nhưung đang cùng nhau ăn sống cả cây chanh, Đường Đường bỗng nhiên có chút bối rối nói một câu...

“Người là ai?”

Giọng nói mềm mại đáng yêu, nhưng làm cho Xavier một chút đỏ mặt.

Anh ta không nhịn được cắn răng: “Con không biết ta sao?”

Quả thật, cái này cũng không thể trách Đường Đường, dù sao cho tới nay, nó nhìn thấy Xavier đều là bộ dáng của Hồng Long, nhưng hôm nay bởi vì bố trí địa điểm, toàn bộ rồng đều hóa thành hình người. Đây là lần đầu tiên Đường Đường nhìn thấy hình thái con người của Xavier.

Mái tóc dài đỏ rực, xõa tung trên vai, hai mắt rất đẹp màu vàng nóng chảy, ngũ quan anh tuấn, giữa lông mày hiện lên một nét xinh đẹp, cảm giác áp bách cực mạnh.

Liếc mắt một cái, chính là một người rất khó đụng vào.

Khi một đứa trẻ nhìn thấy, khả năng cao là chúng sẽ sợ hãi khóc thét và quay đầu bỏ chạy.

Đường Đường không khóc, chỉ cảm thấy xa lạ, nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc, nó lập tức nở nụ cười, nhào tới ôm lấy chân Xavier, lanh lảnh kêu lên: “Là cha~”

Xavier lạnh nhạt một tiếng, vẻ mặt có chút ghét bỏ, nhưng móng vuốt Đường Đường dính phô mai ôm lấy chân anh ta, anh ta cũng không hất ra.

Lễ kỷ niệm sự ra đời, tất nhiên, không thể thiếu quà tặng.

Mỗi cha mẹ rồng đều chuẩn bị một món quà cho Tiểu Tô Đường.

Món quà của rồng là thứ đơn giản nhất, thô sơ nhất, nhưng cũng đơn giản nhất – vàng, bạc và đồ trang sức.

Anh vàng lấp lánh, rực rỡ chói lọi, mỗi một cái đều có giá trị vô giá.

Tiểu Tô Đường nhận được tình yêu nặng nề từ Đại Long, vô cùng hưng phấn, cái đuôi mũm mĩm phía sau không ngừng lắc lư.

Móng vuốt trái một viên hồng ngọc, móng vuốt phải một viên sapphire, đều vô cùng đẹp mắt.

Đường Đường rất thích nó, nhưng hai móng vuốt nhỏ đều bận rộn, không có chân nào để giữ nữa.

Tiểu Tô Đường vẻ mặt buồn bã, ước gì mình có thể mọc ra vô số móng vuốt nhỏ.

Biểu cảm sinh động đáng yêu kia, quả thực muốn ứa ra máu, ngay cả con rồng hung ác cũng không chịu nổi, như thể trái tim bị cào thật mạnh.

Peggy nhịn không được vòng hai tay ôm lấy, dùng sức ôm lấy Tiểu Tô Đường.

Đường Đường vung móng vuốt hét lên: “Con bị nghẹt thở mất!”

Cha mẹ rồng chung quanh nhìn thấy đều không nhịn được cười, muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nó.

Cha mẹ rồng lần lượt đưa ra một ít vàng bạc châu báu, ở phía sau Đường Đường chất đống như một ngọn núi nhỏ.

Chờ đến Xavier, không ai nghĩ tới, hoặc là anh ta sẽ không ra tay, hoặc là vừa ra tay sẽ khiến người ta giật mình. Anh ta đưa cho Tiểu Tô Đường tất cả các kho báu được giấu trong một nửa hang động của mình.

Tất cả những con rồng đều bị sốc và quan tâm hỏi: “Xavier, anh không sao chứ? Lời nguyền có trở nên tồi tệ hơn không?”

Mọi người quả thật rất thích trang sức, cho nên nguyện ý đưa ra trang sức yêu thích của mình, nhưng đem một nửa bộ sưu tập của gia đình đều đưa ra ngoài? Đó là sự luyến tiếc.

Cho nên Xavier có thể làm được điều này, quả thực khiến cho những con rồng khác nhịn không được mà hoài nghi có phải đầu óc anh ta hỏng bị rồi hay không.

Xavier không có biểu hiện gì, như thể đó là chuyện vặt vãnh mà họ lại làm ầm ĩ lên.

Anh ta lạnh lùng nói: “Ta cho con trai của mình, có vấn đề gì không?” ( truyện trên app T𝕪T )

Tất nhiên là không có vấn đề gì. Chỉ là trước đó không phải Xavier không thừa nhận Đường Đường là con trai anh ta sao? Bây giờ nó lịa được ưu ái hơn bất cứ ai khác. Chậc chậc, thì ra Xavier làm cha là như vậy...

Những người trong Long tộc trong lòng trào phúng, sau đó không hẹn mà cùng nhào tới, ôm lấy đùi Xavier hô: “Cha ơi!”

Gọi một tiếng cha là có thể lấy được đá quý, ai không gọi thì là kẻ ngốc.

Sắc mặt Xavier đột nhiên biến đổi, không chút khách khí đạp bay, ghét bỏ nói: “Cút ra.”

Giống như nhìn thấy một cái gì đó đặc biệt kinh tởm.

Long tộc hùng hùng hổ hổ, nào có ai mà làm cha như vậy, thản nhiên mạnh bạo đạp con nhỏ. Sau đó, họ có ý thức lấy hai viên đá quý như sự bù đắp tinh thần của chính họ.

Xavier cười nhạo sự vô liêm sỉ của họ.

Tiểu Tô Đường nhìn bọn họ đùa giỡn, cảm thấy rất thú vị, nở nụ cười, vỗ tay nhỏ bé, cổ vũ cho bọn họ.

Thiên sứ đứng ở một bên, chăm chú nhìn hình ảnh náo nhiệt sống động này, vẻ mặt trở nên mềm mại, cảm thấy Tiểu Tô Đường được yêu quý, có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật sự rất tốt. Một Tiểu Tô Đường đáng yêu như vậy, nó đáng được như vậy.

Tiểu Tô Đường nhận thấy được ánh mắt của cậu ấy, nghiêng đầu nhìn lại, cười rạng rỡ với cậu ấy.

Thiên sứ sửng sốt, sau đó cũng cong môi, mỉm cười với nó.

Như băng tuyết tan chảy, đột nhiên như trẻ lại.

Tiểu Tô Đường trợn tròn hai mắt, kinh ngạc vô cùng, cảm thấy nụ cười của cậu ấy còn sáng hơn cả đá quý.

Đường Đường nhịn không được vung móng vuốt nhỏ của mình lên, thẳng thắn khen ngợi: “Thật tốt, oa oa~!”

Xavier lại liếc mắt một cái, rồi lặng lẽ tránh sang một bên, vừa vặn chắn tầm nhìn của Đường Đường.

Đường Đường có chút bất mãn rên hừ hừ, duỗi móng vuốt muốn đẩy cha ra.

Xavier không nói gì, trực tiếp cho nó ăn một miếng bít tết lớn. Đường Đường ôm lấy, vui vẻ gặm, không kêu nữa.

Xavier và thiên sứ nhìn nhau.

Thiên sứ không có bất kỳ cảm xúc nào, thần thái bình thản, mỉm cười xa cách, đôi cánh trắng như tuyết của cậu ấy tập trung ở hai bên thân thể, tản ra một vầng sáng nhàn nhạt thánh thiện.

Mặc dù thiên sứ được gọi đến buổi lễ sinh, Xavier không thích chủng tộc đạo đức giả này.

Anh ta cười lạnh một tiếng, dời tầm mắt, không tán thành.

Thiên sứ bị tổn thương này đã được chữa lành và sắp đến lúc ra ngoài.

Tiểu Tô Đường bây giờ thực sự thích thiên sứ bởi vì khuôn mặt dễ thương đó, nhưng không lâu sau đó, nó sẽ quên như không có gì. Sau đó, Tiểu Tô Đường sẽ gặp phải nhiều loại sinh vật xinh đẹp khác nhau, sau đó phát hiện ra rằng thiên sứ này có gì hơn thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play