Thiên sứ đến nơi này lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Long tộc ngoại trừ Tiểu Tô Đường.
Cha mẹ Long đều biết sự tồn tại của cậu ấy, chỉ là không thèm để ý đến thôi.
Hôm nay, Xavier đến đây, thực sự có một điều để nói với cậu ấy. Chỉ là không ngờ vừa tới đây liền nhìn thấy hình ảnh đàn con đang gọi thiên thần là cha.
Sắc mặt của Xavier lập tức thay đổi.
Anh ta vốn dị không thích gia tộc Thiên Sứ, lúc này lại càng thêm khó chịu.
Mặt anh ta tối sầm, lạnh lùng ra lệnh cho thiên sứ đi cùng anh ta để nói chuyện.
Tiểu Tô Đường nghiêng đầu, phát hiện là cha đến, trong mắt trào ra sự ngạc nhiên, đứng dậy muốn nhào về phía anh ta. Chỉ là nó quên mất, mình vừa rồi ngồi xổm thật lâu, cả người hoàn toàn tê dại, vừa mới đứng lên liền ngã một cái, tự làm mình ngã loạng choạng.
Đường Đường ngồi trên mặt đất, vành mắt có chút đỏ, buồn bã nói: “Con... muốn khóc.”
Rất thẳng thắn bày tỏ yêu cầu của mình, làm cho mọi người có một chút muốn cười, và một chút đau lòng.
Đổi lại là cha mẹ loài người, lúc này có thể đã bắt đầu dỗ dành đứa nhỏ.
Xavier không quen với nhóc rồng này, nghiêm khắc nói: “Con không bị thương, tự đứng dậy đi.”
Đường Đường quay đầu, đáng thương nhìn về phía thiên sứ.
Thiên sứ hơi sững sờ, sau đó nói: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Một giây sau, Tiểu Tô Đường thật sự khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, không ngừng trượt dài trên gò má mũm mĩm, rên rỉ, khóc thật đáng thương.
Nó vừa khóc, còn dùng móng vuốt nhỏ vỗ chân mình, giống như chân đã bị gãy, không cứu được.
Xavier: “...”
Đầu của anh ta đã bắt đầu đau.
Phản ứng của thiên sứ lại không sao, dường như đã quen với tư duy kỳ quái của Tiểu Tô Đường, cậu ấy đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Đường Đường, dùng giọng điệu thương lượng bình thản hỏi: “Còn muốn khóc bao lâu nữa? Cậu có muốn ăn gì trước không?”
Tiếng khóc của Đường Đường dừng lại, lau mắt, sau đó dừng lại một giây, nhỏ giọng non nớt như sữa nói: “Muốn, muốn ăn ~”
Thiên sứ tự nhiên đưa cho nó một chiếc bánh quy phô mai. Nó được lấy ra khỏi túi lưu trữ của cậu ấy. Lúc trước cậu ấy tùy tiện bỏ vào một ít thức ăn, cậu ấy không ăn nhiều, hiện tại ngược lại hơn phân nửa đều vào bụng nhóc rồng này.
Đường Đường cầm bánh quy nhỏ, trên mặt còn lộ nước mắt, hai má phồng lên, ăn rất ngon miệng. Thật sự là rất dễ dỗ dành, một chiếc bánh quy nhỏ là đủ rồi, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới nãy đã khóc.
Xavier nhìn cảnh này, tâm trạng rất phức tạp.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thiên sứ này... Tốt hơn nhiều so với anh ta, giống như một người cha hơn anh ta.
Sắc mặt Xavier nặng nề và không thể không cảm thấy khó chịu.
Thiên sứ đến và lạnh lùng hỏi: “Ngài muốn nói gì với ta?”
Xavier nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: “Đi theo ta.”
Họ đi cách đó một khoảng xa.
Đường Đường thấy vậy, lập tức cầm bánh quy nhỏ, điên cuồng đi theo.
Nhưng Xavier ngăn cản nó lại, móng vuốt khổng lồ của anh ta đã được thả ra và đưa nó trở lại vị trí của mình.
Đường Đường chớp chớp mắt hai cái, có chút mờ mịt, không rõ vì sao hai người bọn họ đi chơi, không mang theo nó đi cùng.
Đường Đường cũng không bỏ cuộc, vội vàng đứng lên, lần thứ hai cất chân ngắn chạy tới, trốn ở phía sau cây nhìn trộm bọn họ.
Nó bí mật thò đầu ra ngoài, như thể bằng cách này, những người khác sẽ không thể tìm thấy nó.
Nhưng Xavier và thiên sứ đều biết rõ ràng.
Ngược lại Tiểu Tô Đường cố gắng như vậy, cũng không nghe rõ rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì.
Hơn nữa, Tiểu Tô Đường rất hay quên, chờ thiên sứ nói xong đi lại đây, lại đưa cho nó một cái bánh quy nhỏ, nó nghiêm túc ăn xong, cũng đã quên hỏi bọn họ vừa rồi đang nói cái gì.
Tuy nhiên, mặc dù không hỏi, Tiểu Tô Đường rất nhanh cũng sẽ biết.
Bởi vì những ngày đang đến gần từng ngày.
Một ngày.
Mặt trời rực rỡ, bầu trời quang đãng.
Một luồng hương thơm nồng đậm lan tràn trong không khí, giống như một cái móc nhỏ vô hình, lười biếng dụ dỗ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tiểu Tô Đường đang ngủ say trong chăn nhỏ, đã bị câu trúng, cái mũi nhỏ vô ý thức giật giật, còn chưa tỉnh giấc, liền chậm rì rì bò dậy, từ bỏ giấc ngủ vì đồ ăn ngon.
Cả người nó lảo đảo, móng vuốt nhỏ dụi dụi mắt, lại ngã về phía trước và ngã đập đầu vào chiếc chăn bông mềm mại.
Cơ thể còn muốn tiếp tục nằm trên giường, miệng lại kêu đói, nửa mê nửa tỉnh mà ăn không khí.
Khó khăn lắm cuối cùng Tiểu Tô Đường mới rời giường, ôm bình sữa nhỏ uống một hơi, đồng thời không nhịn được hỏi cha mẹ rồng: “Mùi gì thế ạ?”
Cha mẹ rồng luôn luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc, nhưng lần này lại không nói, ngược lại chỉ cười bí ẩn nói rằng nó sẽ sớm biết thôi.
Nhưng Tiểu Tô Đường hiện tại muốn biết, rất muốn ăn một miếng, sữa dê trong ngực cũng vì vậy mà trở nên không còn thơm ngon nữa.
Nó dùng vẻ mặt tha thiết nhìn về phía cha mẹ rồng, đôi mắt lấp lánh những vì sao nhỏ khiến người ta mềm lòng.
Rhodes có chút dao động, nhưng một giây sau, vẫn kiên định quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy, từ chối ánh mắt của Tiểu Tô Đường.
Tiểu Tô Đường có chút mất mát, nhưng nó là một con rồng con ngoan ngoãn, thở dài, liền tiếp tục ôm bình sữa nhỏ uống sạch.
Ăn sáng xong, chúng ra khỏi hang động.
Tiểu Tô Đường liền phát hiện, không chỉ có mùi thơm là điểm khả nghi duy nhất.
Những cha mẹ rồng kia đều có chút kỳ lạ.
Nó dường như thấy Peggy và Gregor không biết vì cái gì mà cãi nhau, vật lộn và đập những cái lỗ trên mặt đất.
Nhưng tầm mắt của Tiểu Tô Đường vừa mới nhìn sang bên kia, trong nháy mắt, tư thế chiến đấu hung bạo của Peggy và Gregor đã thay đổi, xảy ra biến hóa thật lớn, hai con rồng khổng lồ hung tàn kề vai kề vai sát cánh, một bộ dáng rất hung hãn, còn rất nhanh đá hai đá, dùng đá cục che lỗ trên mặt đất.
Móng vuốt của họ vẫn còn phía sau, giống như đang giấu cái gì đó.
Tiểu Tô Đường vẻ mặt tò mò, lạch cạch chạy tới, muốn vòng ra phía sau xem một chút.
Nhưng hai cha mẹ rồng cũng đi theo bước chân của Tiểu Tô Đường, chậm rãi xoay người.
Đường Đường vẫn chạy, bọn họ vẫn trốn, giống như chơi trốn tìm.
Đường Đường cảm thấy có chút thú vị, cong mắt nở nụ cười.
Nhưng sau khi chạy lòng vòng một lúc lâu, nó cảm thấy hơi chóng mặt, hai bàn chân nhỏ đi không vững và lảo đảo, giống như uống rượu giả.
Cuối cùng, nó ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, với biểu cảm dễ thương của một đứa bé mệt mỏi.
Các cha mẹ rồng nhìn thấy, không nhịn được cười.
Gregor cười và nói: “Đó là một bí mật, không thể nói, Đường Đường có biết không?”
Đường Đường làm sao biết bí mật gì, nhưng nghe giọng của Đại Long, liền phối hợp tỏ vẻ nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nghiêm trang gật đầu. Còn bởi vì quá dùng sức để gật đầu, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Gregor nâng đầu nó lên, ngăn nó lại.
Vì thế, Đường Đường gánh vác trọng trách giữ bí mật, rời khỏi hang động, đi ra ngoài chơi.
Nó chơi với anh trai Alan và yêu tinh. Thiên sứ vắng mặt, gần đây cậu ấy dường như rất bận rộn, Đường Đường không thể nhìn thấy cậu ấy.
Tiểu yêu tinh lúc trước bị Đường Đường dùng sâu dọa chạy, thề sẽ không để ý đến rồng nữa, nhưng Đường Đường cầm một quả mọng to lớn đến xin lỗi, nó tha thứ nhanh hơn bất cứ ai.
Tiểu yêu tinh nhìn ra hôm nay vẻ mặt Đường Đường hơi lạ, hỏi nó bị làm sao vậy.
Đường Đường nghiêm túc nói: “Ta có một bí mật.”
Tiểu yêu tinh tò mò: “Cái gì vậy?”
Đường Đường: “Không thể nói được.”
Tiểu yêu tinh: “Nhưng chúng ta là bạn bè, bạn bè mà cũng không thể nói sao?”
Đường Đường chống cằm, nhíu mày tự hỏi, một bên là bạn bè, một bên là cha mẹ, thật sự không biết phải làm sao mới tốt bây giờ.
Tiểu yêu tinh vì quá muốn biết, liền chủ động tiết bí mật chuyện của mình để trao đổi. Nó đã từng uống mật hoa say, đi nhầm nhà hoa, còn chất vấn người ta sao lại vào nhà nó, có phải đến trộm đồ hay không, sau đó đánh nhau với đối phương, kết quả đánh không lại, bị đánh đến gào khóc lên.
Alan cũng tò mò, gia nhập đội ngũ bí mật, nói mình trước kia ăn nhầm đồ, và đánh rắm liên tiếp khiến Đại Long ngất xỉu và bị đánh tơi tả.
Tiếp theo, đến lượt bí mật của Đường Đường.
Bọn họ đều nói, Đường Đường đương nhiên cảm thấy mình cũng nên thẳng thắn.
Vì vậy, nó gật đầu đồng ý.
Alan và yêu tinh đều vô cùng chờ mong nhìn nó, chờ nó nói ra bí mật.
Nhưng một phút đã trôi qua.
...
Mười phút đã trôi qua.
Đường Đường vẫn không nói một chữ nào.
Tiểu yêu tinh khó hiểu: “Tại sao ngươi không nói?”
Đường Đường rất buồn: “Ta không biết bí mật là gì.”
Tiểu yêu tinh đầy một đầu dấu chấm hỏi.
Không biết, tại sao còn nói có bí mật, đây không phải là lừa đảo sao?! Rồng thực sự quỷ quyệt và xảo quyệt!
Tiểu yêu tinh tức giận đến mức nhảy dựng lên đánh vào đầu gối nó.
Đường Đường quả thật không biết. Và bí mật này có một mối quan hệ chặt chẽ với nó.
Cha mẹ rồng đang chuẩn bị cho lễ mừng tuổi của nó.
Lễ mừng tuổi, đương nhiên không thể thiếu thức ăn ngon và bố trí địa điểm.
Những con rồng to lớn đều bận rộn đi săn thịt nướng, hái hoa và cây cối đến trang trí địa bàn, bận rộn, có đôi khi loạn lên, còn có thể đụng phải trên không trung, thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng vừa nghĩ tới mình còn có rất nhiều việc phải làm, liền hung tợn gầm nhẹ một tiếng, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Thời gian nửa ngày, những con rồng lớn liền trang trí cho hang động thiên nhiên rất nhiều hoa cỏ, dải lụa màu sắc sặc sỡ, tuy rằng phong cách có chút hỗn loạn, nhưng từ các chi tiết có thể thấy rằng chúng đã thực sự đặt tâm huyết vào đó.
Đây vẫn là những con rồng lớn, dùng móng vuốt sắc bén kia, có chút vụng về lạ lẫm, từng chút từng chút xâu chuỗi lại. Vẻ ngoài đó có cảm giác của một kẻ mạnh đang giở trò hung hăng, lại rất tương phản và vui vẻ.
Chờ Đường Đường trở về, liếc mắt một cái liền thấy được nhóm cha mẹ rồng nghênh đón nó, thiên sứ cũng ở trong đó.
Đường Đường nhìn thấy hang động mới mẻ, hai mắt tỏa sáng, “oa” lên một tiếng, lập tức chạy về phía bọn họ.
Xavier đứng ở chính giữa, nhìn thấy Tiểu Tô Đường hưng phấn nhào tới, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng lại nhếch lên một chút độ cong, chậm rãi giơ tay lên, chuẩn bị bắt lấy Tiểu Tô Đường.
Kết quả, Đường Đường một đường chạy như điên, chạy lướt qua anh ta, không dừng lại, trực tiếp nhào về phía bàn đồ ăn phía sau anh ta.
Xavier: “...”
Bàn tay giữa không trung khựng lại, rồi lặng lẽ thu lại.