Edit: Mạc Tử Thiên  

Mèo con uể oải rũ đầu nhỏ tròn vo, lâm vào sự nghi hoặc thật sâu.

Biến thành người, không biến thành người, biến thành người, không biến thành người... A a a, rốt cuộc vì sao lại biến thành người, rồi vì sao lại biến trở về?

Bất quá như vậy thì cậu có thể quay về.

Nghĩ đến nhóm mèo lớn sẽ vì mình mà lo lắng, Thiệu Dĩ Ninh nhanh như chớp bò dậy, ngẩng đầu nói với báo đen: "Già Lâu đại ca! Tôi biến trở về rồi, chúng ta trở về đi!"

Báo đen híp híp mắt.

Trong nháy mắt, anh vậy mà cảm thấy, A Ninh không biến trở về lại được cũng rất tốt.

Như vậy, cậu sẽ ở lại sơn động, chỉ ở chung với mình. Ở chỗ này, cậu hoàn toàn thuộc về anh --- hình dạng thiếu niên mèo dù cổ quái một chút, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu. Còn cào cằm cho mình.

... Cào cằm thật sự rất thoải mái.

Anh bỗng nhịn không muốn người khác nhìn thấy A Ninh như vậy.

Vì thế, lần đầu tiên trong đời, trong đầu Già Lâu như có thiên thần và ác quỷ giao chiến, giãy giụa hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là Thiệu Dĩ Ninh đánh gãy suy nghĩ của anh.

Đôi mắt to xanh thẳm của mèo con bình tĩnh nhìn anh, trong mắt đều là sự tin cậy thuần túy. Thấy báo đen thật lâu không đáp lại, cậu vươn móng vuốt nhỏ lông xù xù, đệm thịt phấn nộn mượt mà ấn cẳng tay anh, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Già Lâu đại cao miêu?"

Không xong, nhất thời không chú ý, lại kêu meo meo.

Cậu vội vàng che miệng lại, lỗ tại đỏ rực, mạnh mẽ quay đầu đi, "Cái kia, chúng ta trở về đi. Tôi... tôi có chút đói bụng."

Kỳ thật không phải là có chút, mà là rất đói bụng. Một ngày một đêm không ăn cơm, mèo con đối bụng đến mức bụng kêu vang.

Già Lâu cũng nghĩ đến điểm này.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, vì ý nghĩ vừa rồi của mình mà cảm thấy hổ thẹn. Không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà xem nhẹ cảm thụ của A Ninh.

A Ninh nhất định muốn trở về bên mọi người. Mà không phải là lẻ loi ở lại trong sơn động.

Tiểu miêu nhãi con là một đóa bồ công anh nhỏ trên thảo nguyên, tự do tự tại bay theo gió, tùy ý rơi xuống. Cậu rất tự do.

Nhưng mà...

Già Lâu lại cúi đầu, nhìn Thiệu Dĩ Ninh chăm chú. Đôi mắt lục đối diện với cặp mắt xanh, không chớp mắt.

Như vậy là đủ rồi.

Già Lâu hơi cúi người: "Ta mang ngươi về."

Thiệu Dĩ Ninh không biết anh suy nghĩ lung tung, cậu vô cùng cao hứng bò lên sau lưng báo đen, giống như khi tới sơn động vậy, nhưng mà có điểm không giống --- lần cưỡi báo đen tối hôm qua, mông cậu hơi đau.

Da thịt mới quá mức mềm mại, cậu không ngờ ở trên thảo nguyên, không có lông tóc lại bất lợi như vậy.

Thiệu Dĩ Ninh:... Lúc làm người, đúng là không nghĩ tới điểm này!

Báo đen lớn mang theo mèo con, lảo đảo lắc lư về đàn sư tử. Từ xa, Ba Ân mắt sắc liền thấy bọn họ, gấp không chờ nổi mà kêu la: "A ba a mụ! Là A Ninh!"

"Già Lâu mang theo A Ninh về rồi!"

Nhóm sư tử nghe vậy lập tức kích động!

"Là A Ninh? A Ninh thật sự đã trở lại?"

"Ô ô ô A Ninh bảo bối rốt cuộc cũng trở lại!"

"A Ninh mau chạy nhanh về! Về sau mẹ không cho con chạy loạn nữa!"

"Thật tốt quá, không có A Ninh, ta gặm thịt dê cũng không thấy ngon!"

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đàn sư tử mênh mông cuồn cuộn đều hồng hộc chạy tới!

Mọi người nện bước, đều muốn là người đầu tiên nhìn thấy mèo con.

Nhóm mèo lớn đầu lông xù đồng thời thò qua: "A Ninh!"

Báo đen dừng bước chân, đè thấp nửa người trên, cho mèo con xuống dưới. Thiệu Dĩ Ninh vội vàng chạy tới, ngay sau đó là... lễ rửa tội tập thể bằng nước miếng.

Con này hôn một cái, con kia liếm một chút, trong vài giây, mèo con liền run rẩy, lông tóc dúm lại thành từng cục, một cơn gió nhẹ thổi đến, cậu đột ngột hắt xì.

"Hắt xì!!!"

... Nhóm a ba a mụ quá nhiệt tình!

Cậu giãy giụa đứng lên, lại bị Mẫu Sư tràn đầy tình thương của mẹ liếm ngã: "Nhãi con ngoan, nhìn người con dơ quá kìa!"

Đầu lưỡi sư tử có gai ngược, chải vuốt cậu từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lần. Đơi đến khi bốn cái móng vuốt đều phấn nộn, Mẫu Sư mới hơi vừa lòng, nhưng lại không buông tha, nhất định muốn tự mình ngậm tiểu miêu nhãi con về nơi dừng chân của đàn sư tử.

"Nhãi con ngoan ở bên ngoài chịu khổ rồi. Nhìn xem, gầy rồi!"

(Mọi người mẹ/bà khi đứa con về thăm Tết:)))

Thiệu Dĩ Ninh: Cái này... Kỳ thật mới một ngày một đêm thôi, cũng không ăn nhiều đau khổ.

Nhưng mà cậu biết, các con vật đây là lo lắng cho cậu.

Mèo con ăn uống no đủ, nằm lên cỏ, bốn móng vuốt hướng lên trời lộ ra cái bụng mềm mại trắng tuyết, nghiêng nghiêng đầu, làm nũng nói: "Con không có việc gì, mẹ, mẹ nhìn xem con tốt không nè."

"Tốt cái gì mà tốt!" Mẫu Sư thấy tiểu miêu nhãi con như vậy, lòng đều mềm. Nhưng mà, cô cực kì không tán thành những lời này, lắc lắc đầu: "Gầy cả rồi, lông cũng không sáng bóng! Chờ đi, gia hỏa dám mang con đi, mẹ nhất định sẽ giúp con giết chết nó!"

"Đúng!"

"Việc này không thể bỏ qua." Barkley lúc này dạo bước lại đây, nhân cơ hội lại gần liếm mèo con vài cái, uy nghiêm nói: "Kẻ bắt con đi là ô ô tộc."

"Chính nó đã thừa nhận. Một chút ta sẽ đi ô ô tộc, nói chuyện với trưởng lão của họ, việc này không thể để yên!"

"Chờ một chút!"

Thiệu Dĩ Ninh nhớ tới con hồ ly nhỏ kia, nhanh chóng lên tiếng: "A ba, mọi người tìm được Mộc Mộc? Chính là... chính là ấu tể ô ô tộc kia?"

"Tìm được rồi. Ở những thời điểm này, Barkley vẫn rất đáng tin cậy, hắn hừ lạnh nói: "Đồ khốn, ô ô tộc đều rất khôn khéo. Nhưng bọn họ không thể lừa ta."

"Chỉ cần ta vừa ra ngựa, nó liền thành thật thừa nhận."

"Mẹ của tiểu tử kia bị bệnh, muốn cùng con đi cầu tình Đa Luân... Hừ, cũng không nghĩ, nhãi con của miêu ô tộc chúng ta, trộn lẫn với ngao ô tộc làm cái gì?"

Như vậy, mẹ của Mộc Mộc thật sự sinh bệnh?

Thiệu Dĩ Ninh lăn long lóc bò dậy, đuổi theo hỏi: "Kia, Mộc Mộc hiện tại đang ở đâu?"

"Ở..."

Barkley bỗng nhiên rụt đầu --- đợi chút, hắn bỏ vật nhỏ kia ở đâu?

Hình như là nhất thời sinh khí, đe dọa vài câu rồi, nhốt lại?

Tiểu miêu nhãi con còn đang chờ hắn trả lời, tròng mắt Barkley chuyển động, buồn bực hỏi: "Con tìm nó làm gì?"

"Con muốn..." Thiệu Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Con cảm thấy, Mộc Mộc không phải... đồ tồi."

"Nó là vì mẹ, về tình cảm thì có thể tha thứ."

Nếu là bản thân Thiệu Dĩ Ninh, cậu cũng sẽ vì cha mẹ mà không màng tất cả.

Cho nên, cậu muốn gặp Mộc Mộc, ít nhất gặp nó một lần.

Barkley dùng móng vuốt lớn vò đầu.

Hắn không lý giải được ý nghĩ của mèo con, sinh lão bệnh tử của động vật trên thảo nguyện đều là số trời, là việc không thể kháng cự, bọn họ đều bình tĩnh đối mặt với việc này. Cứ cho là hồ ly nhỏ là vì mẫu thân, điểm này đúng là làm người cảm động, nhưng Barkley lại có lập trường bất đồng, tất nhiên muốn bảo vệ tiểu miêu nhãi con.

Nếu không, hắn bồi tiểu miêu nhãi con đi xem? Nếu hồ ly hư còn muốn làm chuyện xấu, hắn có thể kịp thời ngăn lại, như vậy A Ninh sẽ biết, a ba đối tốt với cậu nhất!

Được, cứ làm như vậy!

Trong đầu Barkley hiện lên ý nghĩ này, hơn nữa hắn càng kiên định với nó. Hắn rung đùi đắc ý, lông bờm vung qua vung lại trước mặt mèo con, bỗng nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "A Ninh, a ba mang con đi. Nhưng con phải cẩn thận, ô ô tộc không tốt, miêu ô tộc mới tốt!"

"Miêu ô tộc mới là hậu thuẫn kiên cường của tiểu miêu nhãi con! Đặc biệt là a ba của con là ta! Biết không?"

Thiệu Dĩ Ninh: Đề tài chuyển hướng hơi bị nhanh???

Cậu dở khóc dở cười, nhưng đầu nhỏ tròn vo gật gật, nãi thanh nãi khí nói: "Đã biết, a ba Barkley là tốt nhất!"

... Đúng đúng đúng, chính là như vậy!

Trong đôi mắt to xanh thẳm đều là ảnh ngược của Barkley, cả người tiểu miêu nhãi con thơm ngào ngạt, lông tóc mềm mại như đám mây nhỏ đáp xuống lòng hắn, Barkley chỉ cảm thấy tim mình như bị xuyên một phát, đến cả đi đường cũng cảm thấy uy vũ!

Chờ đến nơi, móng vuốt lớn của Barkley vung lên,chỉ chỉ vào phương hướng nào đó: "Ở chỗ này."

"Nó còn nói, muốn gặp con khi con quay về."

Thiệu Dĩ Ninh đi phía trước vài bước.

Trước mặt là vài khối đá lớn, trải qua năm tháng mài giũa, thiên nhiên tạo một động nhỏ. Một bóng dáng nhỏ gầy ngồi xổm trong góc, vô thanh vô tức, cuộn tròn thành một cục.

Nó tên là Mộc Mộc, lúc này vẻ mặt cũng Mộc Mộc, ngốc ngốc, hoàn toàn không còn bộ dáng linh động của hồ ly nhỏ lúc trước --- trên thực tế, hiện tại nó ảo não cực kỳ, hận bản thân không phải là một cục đá lớn trên núi.

Cục đá không có tâm, sẽ không khó chịu như vậy. Mộc Mộc không thể tiếp thu được hiện thực, thế nên nó không ăn không uống, lâm vào suy nghĩ, khi Barkley và Thiệu Dĩ Ninh lại gần nó, nó cũng chưa phát hiện.

Nó suy nghĩ miên man, nghĩ đến mẹ sẽ làm sao bây giờ, A Ninh sẽ làm sao bây giờ, bản thân mình làm sao bây giờ... Cuối cùng, nó thút tha thút thít, khóc lên.

Nước mắt rào rạt rơi xuống từ đôi mắt to như đậu của nó, Mộc Mộc khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nghe thấy một thanh âm dễ nghe truyền đến: "Mộc Mộc? Cậu... cậu đừng khóc nha?"

... A? Âm thanh này, hình như đã nghe qua ở đâu?

Hồ ly nhỏ mờ mịt ngẩng đầu, liếc mắt một cái là thấy mèo con đứng trên tảng đá.

Lúc này là buổi sáng, mặt trời dâng lên từ phía đông, tưới vô số ánh năng lên trên thảo nguyên, lông tóc của cục bột trắng xõa tung, nhu nhuận phản quang, giống như đám mây trắng bay xuống dưới, lại giống như ánh trăng sáng nhất. Tiểu miêu nhãi con nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá lớn, mềm mại lắc lắc cái đuôi, an ủi nó: "Tôi đã trở về, không có việc gì."

"Đừng khóc đừng khóc, mọi việc đều sẽ ổn."

Mộc Mộc ngây ngẩn cả người.

Nó không nghĩ tới, A Ninh vậy mà không trách nó.

Hồ ly nhỏ hoàn toàn ngây ngốc, lầm bà lầm bầu một câu: "Này... có phải mình đang nằm mơ không a."

"Phốc."

Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà cười.

Cậu vỗ vỗ bùn đất trên người Mộc Mộc, nghiêm túc nói: "Là tôi, cậu không phải đang nằm mơ."

"Nếu không..."

Cậu vừa muốn nói giỡn, để Mộc Mộc tự véo bản thân một cái, thử xem có đau hay không. Hồ ly nhỏ bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Là thật! A Ninh đã trở lại!"

"A Ninh không sao! Thật tốt quá!"

Ngay sau đó, nó nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Thiệu Dĩ Ninh, ô ô ô khóc lớn: "A Ninh, thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi..."

"Đều là do ta sai, ngươi mắng ta đi, đánh ta đi... Ô ô ô ô..."

Nó khóc lớn.

Thiệu Dĩ Ninh bình tĩnh nhìn nó trong chốc lát, chậm rì rì nói: "Chuyện này đúng là cậu làm sai."

"Cho nên..."

Trong lòng Mộc Mộc căng thẳng, trừng lớn mắt, trái tim nhảy bang bang, chờ cậu kế tiếp.

Khi hô ly nhỏ thấp thỏm bất an, Thiệu Dĩ Ninh không chút hoang mang, tiếp tục nói: "Cho nên, tôi muốn gặp mẹ cậu, kêu cô phê bình cậu thật tốt."

"Sau đó, lại xuy xét nên trừng phạt cậu như thế nào."

Thiệu Dĩ Ninh:...Không sai, cậu muốn mang hùng hài tử đi đi cáo trạng phu huynh!

... Nửa giờ sau, Thiệu Dĩ Ninh đứng trước một "tường" đổ, trợn mắt há hốc mồm.

Cái này... cái này...

Ai tới nói cho cậu, mẹ của hồ ly nhỏ, vì sao là một con voi a!!!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play